Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Sách Thành Thái Tử Phi Mất Nước

Chương 24

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc vừa thò chân ra khỏi giỏ mây, Tần Tranh giả vờ loạng choạng, cố ý giẫm chân mạnh hơn. Quả nhiên nghe được tiếng nền sắt dưới chân, nàng càng khẳng định suy đoán trước đó là đúng.

Người mặc áo ngắn quay đầu lại nhìn Tần Tranh một cái rồi lại nói với thiếu nữ đỡ nàng. “Hỉ Thước, dìu phu nhân cho chắc.”

“Vâng.” Vẫn là từ đó, nhưng lần này rõ ràng có thêm chút sợ hãi trong giọng nói.

Sau đó là đường núi quanh co nhưng nhờ có thiếu nữ tên Hỉ Thước đỡ nên đi đường coi như thuận lợi. Sau khi đường dưới chân trở nên bằng phẳng, người mặc áo ngắn mới bảo Hỉ Thước tháo miếng vải đen trên mắt Tần Tranh ra. Đập vào mắt nàng là cổng trại cao chừng hai trượng, phần mái hai bên cong vυ"t lên trời, ở giữa treo một tấm biển làm bằng gỗ, trên đó dùng lối chữ Lệ viết ba chữ “Kỳ Vân Trại” thật mạnh mẽ.

Người mặc áo ngắn chắp tay nói với nàng. “Trên đường đã làm khó Trình phu nhân rồi. Đây là trại của bọn ta, xin mời!”

Nói xong, hắn giơ tay làm tư thế “mời”.

Tần Tranh từ chối, nói: “Mời đại đương gia.”

Người mặc áo ngắn vẫn khăng khăng. “Phu nhân và Trình công tử là khách quý của trại, phải lấy lễ đối đãi.”

Tần Tranh thấy hắn nói thế, lại sốt ruột tình hình của thái tử nên không từ chối nữa.

Sau khi vào trại, Tần Tranh phát hiện trại này còn lớn hơn so với tưởng tượng của nàng, hơn nữa điều làm nàng bất ngờ là ở nơi này không chỉ có đàn ông trai tráng nàng nhìn thấy trên thuyền mà còn có cả người già và trẻ nhỏ.

Những đứa trẻ kia thấy mấy người họ, chẳng những không sợ hãi mà còn hớn hở chạy đến gọi: “Trại chủ về rồi!”

Gã râu quai nón trông hung tợn thế kia lại được lũ trẻ hoan nghênh nhất. Có một cậu bé tóc để chỏm trái đào thò tay vào túi hắn, không mò được thứ mình muốn, cậu ta nói với giọng không vui. “Bưu Tử thúc thúc, kẹo đâu?”

Gã râu quai nón vỗ một cái lên đầu cậu, vừa cười vừa mắng: “Tránh ra tránh ra nào, cái đám ranh này! Ông đây đi đánh thủy tặc chứ có phải đi chợ đâu mà có kẹo!”

Những người khác về đến trại cũng trở nên hiền hòa hơn, thậm chí có người đi được nửa đường là bị gọi về nhà cuốc đất.

Lòng Tần Tranh đột nhiên dâng lên một càm giác kì lạ. Thay vì nói đây là trại sơn tặc thì nơi này càng giống một thôn xóm hơn.

——

Người mặc áo ngắn dẫn Tần Tranh và thái tử đến một ngôi nhà được thu dọn rất gọn gàng sạch sẽ. Đám trai tráng vừa đặt thái tử xuống giường thì đã có một đại phu già để râu dài xách hòm thuốc đến.

Ông ta nhìn thương thế của thái tử rồi mới bắt mạch. Khuôn mặt già nua với những nếp nhăn như vỏ cây tùng trở nên rất nghiêm trọng. Mạch còn chưa bắt xong đã lắc đầu ba bốn lần.

Tần Tranh thấy thế hết hồn, vội hỏi: “Đại phu, ông nhất định phải cứu tướng công tôi!”

Lão đại phu nhìn Tần Tranh, nói: “Ta hành nghề y mấy chục năm nay, chưa từng thấy người nào bị thương thế này mà vẫn có thể còn sống.”

Ông tháo băng vải quấn trước ngực thái tử, nhìn lỗ thủng bị tên bắn đã máu me bê bết bèn lắc đầu: “Bị thương nặng thế này, trước đó chắc còn ngâm nước nữa, khí huyết không đủ còn bị hàn khí vào người. Một chân đã bước vào cửa tử rồi, bảo ta dùng thuốc thế nào được?”

Mặt Tần Tranh lập tức biến sắc, trở nên tái mét.

Người mặc áo ngắn cũng biến sắc theo. “Triệu thúc, ông nghĩ cách đi. Họ đã cứu A Chiêu, là ân nhân của ta.”

Lão đại phu nói với giọng khó xử: “Trại chủ, không phải ta không muốn cứu mà người này thật sự không cứu được nữa rồi. Muốn trị thương của hắn thì phải dùng thuốc mạnh, nhưng nếu dùng thuốc mạnh thì hắn sẽ phát sốt tiếp. Bây giờ tình hình của hắn kỵ nhất là phát sốt, một khi sốt lên thì tám chín phần là không trụ nổi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »