Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Sách Thành Thái Tử Phi Mất Nước

Chương 118

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tên tiểu lâu la trại tây không dám rề rà, lập tức chạy vào trong trại bẩm báo với nhị đương gia. Những người trung thành với Ngô Khiếu cũng âm thầm báo tin cho gã.

Trời âm u, gió cũng đã nổi lên mang theo hơi lạnh, mưa gió sắp kéo đến.

Một lát sau bèn thấy nhị đương gia dần đầu một đám người vội vàng đi về phía cửa trại tây, tuy nhiên lại không thấy Ngô Khiếu đâu.

Nhị đương gia ra hiệu, tiểu lâu la mới mở cửa ra.

Nhị đương gia dẫn mười mấy người đi ra cửa trại. Khuôn mặt ông ta gầy gò hệt như một quả táo còn chưa khô hẳn. Ông ta đưa mắt nhìn mười mấy người bên trại tây, đanh mặt hỏi: “Có chuyện gì thế này?”

Vương Bưu cười mỉa mai. “Lúc này rồi mà nhị đương gia còn giả vờ giả vịt à?”

Hắn lại đá người lúc nãy thêm một cái, đến khi người kia quỳ không vững nữa mới thôi. “Nói lại cho nhị đương gia nghe những lời các ngươi đã khai đêm qua.”

Tên tiểu lâu la bị trói chỉ nghe lệnh làm việc, bây giờ thấy tình hình đã đến nước này, hôm qua lại bị ăn một trận đòn nhừ tử nên lập tức khai hết tất cả. “Tối qua Ngô đại ca nghe nói trại đông định dở hàng trên thuyền lên núi nên đã sai người đánh thuốc mê mấy huynh đệ trại đông trông coi hang Yến, thả bọn thủy tặc vào lưu vực Lưỡng Yến Sơn.”

Sắc mặt của nhị đương gia lập tức trở nên rất khó coi.

Vương Bưu lại đá mạnh một cái vào bụng tên tiểu lâu la kia, đau đến nỗi hắn co quắp người lại như một con sâu.

Vương Bưu hung tợn nói: “Ta nhớ trưa hôm qua lúc đại ca bị thương, cũng chính mấy người các ngươi cùng trông coi hang Yến với các huynh đệ trại đông. Ban ngày thả thuyền của bọn thủy tặc vào Lưỡng Yến Sơn cũng do các người giỏ trò đúng không?”

Nhị đương gia nghe thế, ánh mắt có vẻ né tránh. Ông ta quát lớn: “Đủ rồi, gọi Ngô Khiếu đến đây cho ta!”

Vương Bưu không hề để ý đến nhị đương gia, chỉ xách cổ áo tên tiểu lâu la lên, quát tháo: “Ông đang hỏi mày đó!”

Hắn giống như một con hổ dữ có thể nhào tới ăn thịt người bất cứ lúc nào. Tên tiểu lâu la kia chính là gã khỉ ốm bên cạnh Ngô Khiếu, lúc này sớm đã bị dọa mất vía, nghe Vương Bưu quát thế suýt nữa là tè ra quần, vội vàng cầu xin: “Vương đầu lĩnh tha mạng. Đều tại Ngô Khiếu sai bọn tôi đi làm, tiểu nhân cũng bị ép mà thôi…”

Tuy đã sớm đoán được nhưng lúc này chính tai nghe nói trận tập kích hôm qua là do trại tây cấu kết với thủy tặc, nghĩ đến việc Lâm Nghiêu suýt nữa là mất mạng dưới núi thì Vương Bưu không kiềm chế được cơn giận, giơ nắm đấm lên đấm mạnh vào đầu tên khỉ ốm.

Tên khỉ ốm bị hắn đấm một cái, hai mắt trợn trắng, gục xuống đất không nhúc nhích, hình như là đã tắt thở.

Đám người trại tây thấy thế đều vô cùng sợ hãi, sắc mặt của nhị đương gia cũng cực kỳ khó coi.
« Chương TrướcChương Tiếp »