Thái tử nghe tiếng mở cửa bèn tỉnh giấc. Lúc y ngước mắt lên, Hỉ Thước bất chợt cảm thấy hết hồn. Nàng ta lắp bắp hỏi: “Sao Trình công tử lại ngủ ở đây?”
Thái tử nhìn sắc trời, đáp: “Ta vừa ngồi đây không lâu.”
Hỉ Thước nhớ ra đêm qua Tần Tranh ngủ ở đây bèn dè dặt hỏi: “Trình công tử đến đón Trình phu nhân phải không?”
Nàng ta chỉ vào gian phòng bên cạnh. “Hôm qua Trình phu nhân ngủ chung với đại tiểu thư, có điều sau đó đại tiểu thư qua phòng tôi ngủ, bây giờ chỉ còn mình Trình phu nhân trong đó.”
Người trong trại đều đơn giản, không chú trọng lễ nghi, cũng không có những quy định như khuê phòng của nữ nhân thì nam nhân không được vào…
Hỉ Thước nói thế có nghĩa là nếu thái tử muốn vào gặp Tần Tranh thì cứ vào, không cần phải ngồi trong sân đợi từ sáng sớm.
Thái tử chỉ nói một câu “Cảm ơn” chứ không hề có ý định vào nhà.
Hỉ Thước không đoán được y nghĩ gì. Tuy trông y có vẻ ôn hòa nho nhã nhưng nàng ta cũng không dám đối diện với y lâu bèn nhìn y mấy cái rồi đi vào bếp.
Gió thổi qua khoảng sân rộng, những cánh hoa lê trắng rơi lả tả khắp sân. Thái tử xoa xoa cánh tay bị mình ngủ đè lên đến tê dại, nhớ lại lời Hỉ Thước nói, môi bất giác cong lên thành nụ cười nhẹ.
Với tư thế ngủ của ai kia, không khó để đoán ra tại sao nửa đêm Lâm Chiêu phải sang ngủ chung với nha hoàn.
Trà đã nguội lạnh, y bưng lên nhấp một hớp, vị chan chát từ đầu lưỡi dần lan ra cả khoang miệng.
Khi sắp uống hết chén trà, cửa phòng lại được mở ra, lần này là Lâm Chiêu vừa ngáp vừa bước tới.
Thấy thái tử ngồi đó như hòn vọng thê, nàng ta hơi ngạc nhiên. Nghĩ đến rất có thể cả đêm qua y không ngủ mà chạy đến đây đợi Tần Tranh, lòng Lâm Chiêu thầm dâng lên một cảm giác khoái trá.
Lâm Chiêu đi tới, cố tình nói: “Sớm thế mà huynh đến đợi A Tranh tỷ tỷ à? A Tranh tỷ tỷ còn đang ngủ, có lẽ phải lát nữa mới thức dậy.”
Thái tử khẽ gật đầu. “Đêm qua nàng ấy đã làm phiền rồi.”
Lâm Chiêu vội nói: “Đâu có! A Tranh tỷ tỷ vừa thơm vừa mềm, muội rất thích tỷ ấy.”
Nàng ta vừa nói vừa nhìn thái tử. “Muội ước gì có thể ngủ chung với tỷ ấy mỗi ngày!”
Thái tử nhìn cánh cửa phòng Lâm Chiêu vừa đi ra, không nói gì.
Đúng lúc này Hỉ Thước bưng chậu nước nóng từ nhà bếp đi ra, thấy Lâm Chiêu đã thức giấc bèn nói: “Đại tiểu thư dậy rồi à? Em đang tính vào gọi nàng,đây.”
Lâm Chiêu thuận miệng đáp: “Gọi ta làm gì, đánh thức A Tranh tỷ tỷ thì sao?”
Hỉ Thước hoang mang. “Trình phu nhân ở phòng bên, chắc là không nghe đâu.”
Lâm Chiêu: “…”