Ngoại truyện Tần Dữ
1
“Bố, mẹ, con với anh Phong đến kính rượu hai người.” Một câu nói kéo tôi ra khỏi trạng thái mê man.
Thời gian trôi nhanh quá.
Hôm nay là tiệc đính hôn của Tần San và Trình Phong.
San San trước mặt mảnh mai và duyên dáng, mặc một chiếc váy cô dâu màu trắng tuyệt đẹp, con bé thật rực rỡ giữa những vị khách.
Trình Phong bên cạnh cũng trở nên khác hẳn.
Dáng người cao và khuôn mặt đẹp trai khiến tôi nhớ lại mình khi còn trẻ.
Tôi đỡ Ông Lan bên cạnh ngồi xuống, ghé vào tai cô ấy thì thầm: “Các con đều đã lớn rồi.”
Cô ấy cười nhẹ rồi gật đầu.
Tôi nắm tay cô ấy thật chặt, chắc là do tôi đã uống chút rượu nên cảm thấy mặt mình hơi nóng.
"Chúng ta đã kết hôn được gần hai mươi năm rồi."
Nó giống như một giấc mơ vậy.
Khi cô ấy đồng ý tôi, tôi cảm thấy tim mình đập rất nhanh.
Tôi đã chiến đấu trên thương trường quá lâu, mưu mô, lập chiến lược và xem giá cổ phiếu lên xuống, nhưng tôi chưa bao giờ hài lòng như hồi đó.
Tôi biết tôi không phải là người tốt.
Nhưng ông trời đã không bỏ rơi tôi.
Tôi tự tin, ngông cuồng và kiêu ngạo.
Khi tôi còn trẻ, tôi cảm thấy dường như không có gì xứng đáng với mình cả.
Trong một giảng đường đại học, tôi gặp Ông Lan lần đầu tiên.
Cô ấy rất đẹp, cho dù đứng cạnh những minh tinh đang hot cũng không thua kém gì.
Nhưng như thế thì sao, tôi đã thấy quá nhiều người đẹp rồi. Tất cả họ đều muốn lao vào vòng tay của tôi, vì tiền hoặc địa vị của tôi.
Ông Lan cũng vậy.
Cô ấy làm đổ ly rượu lên người tôi.
Tôi bật cười, thủ đoạn thật vụng về. Thôi tùy cô ấy đi.
Sau đó, cô ấy có San San lại muốn dùng con gái để cưới tôi.
Mỗi ngày đều không ngừng gọi điện hoại
Tôi thích San San, nhưng tôi không nghĩ mình có nhiều tình cảm với một người phụ nữ có tâm tư.
Lúc đó, tôi thấy phiền phức đến mức nói đủ thứ không hay với cô ấy.
Tôi còn chưa biết.
Mỗi chút cố ý và định kiến mà tôi gây ra sẽ được trả sẽ được trả lại gấp trăm lần trong tương lai.
2
Từ lúc nào bắt đầu thay đổi nhỉ?
Đã gần hai mươi năm trôi qua rồi, ngay cả ký ức của tôi cũng bị mờ đi.
Trực giác của trẻ con là nhạy bén nhất.
Một lần, khi tôi đưa San San đến thủy cung chơi, San San thì thầm với tôi: "Bố, mẹ đã trở nên dịu dàng rồi."
Tôi nghĩ đây là một mánh khóe kỳ lạ khác của Ông Lan.
Tôi nhấc điện thoại lên và muốn nói chuyện rõ ràng với cô ấy, nhưng lại phát hiện đã gần một tháng rồi cô ấy không gọi điện cho tôi.
Cô ấy không còn mất bình tĩnh nữa.
Cô bắt đầu quan tâm đến con gái mình.
Cô ấy giữ mọi thứ có tổ chức.
Tôi vẫn như xưa, chỉ thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm tình hình của San San.
Nhưng có lẽ ngay cả Ông Lan cũng không biết, tôi vẫn âm thầm quan sát cô ấy từ phía xa.
Thấy cô ấy chăm sóc con gái một mình rất vất vả, một cảm giác tự trách và buồn bã dâng lên trong tôi.
Liệu tôi có xứng đáng với trách nhiệm của người cha không?
Trước đây tôi chưa bao giờ có suy nghĩ như vậy, tôi đã cho họ tiền, mua nhà cho họ, mua quần áo...
Tất cả những điều này không phải là việc Ông Lan nên làm sao?
Tôi ôm trán, những mâu thuẫn và vướng mắc gần như xé nát tôi.
Trong một khoảnh khắc, tôi thậm chí còn muốn chạy trốn.
Nhưng mỗi khi tôi nhận được cuộc gọi từ cô ấy, tôi vẫn rất vui, ngay cả khi cô ấy chỉ kể cho tôi nghe về cuộc sống và công việc của San San.
Trước đây cô ấy đã không như thế này.
Mỗi lần cô ấy gọi điện, cô ấy luôn nói rằng mình thiếu cái này, hoặc thích cái kia. Cuối cùng vẫn là về tiền.
Nhưng bây giờ, cô ấy không hề nhắc đến cuộc sống riêng của mình.
Tôi muốn nghe cô ấy kể xem mọi chuyện gần đây trôi qua thế nào.
Thực ra tôi có thể hỏi.
Nhưng vì một số lý do, tôi không thể mở miệng.
Điện thoại cúp máy sau một hoặc hai phút.
Nhưng tôi sẽ nhìn lại điện thoại rất lâu.
Tưởng tượng hình ảnh cô ấy ở đầu bên kia của điện thoại rồi cười một mình.
Tần Dữ, mày đúng là một tên ngốc.
3
Xung quanh bắt đầu ồn ào.
MC hét lớn trên sân khấu: "Mọi người đừng lộn xộn! Người lớn ngồi ở giữa, cô dâu chú rể đứng ở phía sau, bạn bè hai bên đứng theo thứ tự."
Đã đến lúc chụp ảnh tập thể.
Tôi nắm tay Ông Lan và bước lên sân khấu.
Vừa hay gặp Trình Diên, nghe nói ông ta vẫn chưa tái hôn.
Mẹ ruột của Trình Phong đang ở nước ngoài, không tiện quay lại. Chỉ có Trình Diên tham dự đám cưới.
Ông ta nhìn thấy chúng tôi, mỉm cười và gật đầu.
Tôi vô thức kéo Ông Lan ra sau lưng mình.
San San nằm trong lòng Trình Phong, ở trên đó cười nói với tôi: “Bố ơi, có cần trẻ con vậy không, bố sợ mẹ con bị cướp đi sao?”
Tôi thừa nhận rằng đã có lúc tôi đặc biệt ghen tị với Trình Diên.
Vào thời điểm đó, tôi cuối cùng đã lấy can đảm để yêu cầu Ông Lan chuyển đến biệt thự với San San.
Tôi thực sự sợ cô ấy sẽ từ chối tôi.
Tôi nói với cô ấy: "Em không cần vờ tha để bắt thật."
"Nếu em suy nghĩ đến San San, hãy cho con bé có một môi trường sống tốt."
Cuối cùng cô ấy cũng đồng ý, nhưng cô ấy luôn ở rất gần với một gia đình khác bên cạnh.
Tôi đặc biệt nhờ người điều tra lý lịch của Trình Diên.
Anh ta có gia cảnh tốt, là đạo diễn có tiếng trong làng giải trí, có nhiều tác phẩm đoạt giải quốc tế.
Lúc đó tôi đã nghĩ, một người như vậy làm sao có thể nhìn trúng Ông Lan được.
Một người mẹ đơn thân với một đứa con.
Nhưng trong vô thức, tôi luôn tự hỏi liệu hai người họ đang nói về chuyện gì.
Tại sao cô ấy lại lặng lẽ lắng nghe anh ta nói chuyện như vậy.
Tại sao cô lại cười với anh ta.
Tại sao cô ấy luôn đồng ý với yêu cầu đi dạo với anh ta.
Cảm giác này như kiến gặm nhấm trái tim tôi, đau đớn và tê tái.
Tôi muốn nói to với mọi người rằng đây là vợ tôi.
Là của Tần Dữ tôi.
Người khác không thể tiếp cận.
Cho đến khi những lời của Trình Diên phá tan ảo tưởng của tôi.
—— "Tần Dữ, anh không muốn cưới cô ấy, vì sao không cho người khác tới gần cô ấy?"
Đúng, đó là lỗi của tôi.
Tôi nên cầu hôn Ông Lan ngay lập tức, ngay cả khi cô ấy cười nhạo tôi hay chế giễu tôi.
Miễn là cô ấy ở lại với tôi.
Vào lúc đó, cuối cùng tôi cũng hiểu được loại cảm giác đọng lại trong lòng mình.
Đó là sự ghen tị.
Là ham muốn sở hữu.
4
"Tách tách."
Nhϊếp ảnh gia ra hiệu OK: "Chụp ảnh xong rồi!"
Đám đông dần tản xuống dưới.
Những giọt nước mắt của San San lăn dài trên má.
Sau đám cưới này, con bé sẽ là một người lớn thực sự, phải tự đảm đương một mình rồi.
Con bé ôm cổ Trình Phong: "Tiểu Phong, anh sẽ đối xử tốt với em chứ?"
"Anh sẽ."
"Anh sẽ yêu em suốt đời chứ?"
"Anh sẽ."
"Anh sẽ không bao giờ rời xa em chứ?"
"Anh sẽ."
Tôi nhìn Ông Lan.
Cô ấy đang nhìn con gái mình một cách nghiêm túc.
“Lan.” Tôi gọi cô ấy.
“Hả?” Cô ấy quay mặt sang.
Bao nhiêu năm qua, dường như tôi chưa bao giờ chán vẻ ngoài của cô ấy.
"Lan, cảm ơn em đã không từ bỏ anh."
Có lẽ không ai biết tôi đã cẩn thận như thế nào trong những năm đầu tiên của cuộc hôn nhân.
Có một bí mật giấu kín trong lòng tôi.
Một ngày nọ, tôi bất ngờ nhận được một cuộc gọi.
Là Đặng Giai gọi tới.
Cô ta đã rời đi được một thời gian rồi.
Mặc dù cô ta có năng lực làm việc xuất sắc, nhưng không biết từ lúc nào, cảm giác của cô ta về ranh giới giữa công việc và cuộc sống của chúng tôi ngày càng yếu đi.
Sau nhiều do dự, tôi thuyết phục cô ta rời đi và đích thân giới thiệu cô ta với một công ty mới, triển vọng phát triển không thua kém gì ở đây.
“Có chuyện gì à?” Tôi trả lời điện thoại.
Tâm trạng Đặng Giai không tốt lắm, dường như có uống chút rượu: "Tần Dữ, bây giờ anh thế nào rồi?"
Tôi cau mày, không muốn trả lời một câu hỏi như vậy.
"Tôi biết, anh nhất định là sống rất tốt. Anh kết hôn rồi, ôm được người đẹp, sự nghiệp không chỉ có thành tựu mà gia đình cũng hạnh phúc. Tần Dữ, anh thật khiến người ta ngưỡng mộ."
“Đặng Giai, cô say rồi.” Tôi nhỏ giọng nói.
Tôi đã có một chút tức giận.
"Phải không? Tôi không say. Tôi nhớ trước khi kết hôn anh uống say một lần, tôi còn hôn anh, anh không nhớ sao? Tôi có chụp ảnh lại."
Câu nói của cô ta như một gáo nước lạnh dội vào đầu khiến tôi bừng tỉnh ngay lập tức.
Những linh cảm đáng sợ cai trị cơ thể tôi.
"Cô đang nói nhảm cái gì vậy!"
"Anh không tin sao? Không tin thì hỏi vợ yêu của anh đi, cô ấy đã xem qua ảnh chụp rồi."
Khi cúp điện thoại, ngón tay tôi run rẩy.
Ông Lan có biết chuyện này không?
Cô ấy sẽ nghĩ gì về tôi?
Có cảm thấy tôi là một người không đáng tin cậy không?
Tôi không dám nghĩ đến điều đó, cũng không dám đi hỏi cô ấy.
Tôi chỉ nhớ đêm đó, tôi thực sự đã say.
Tôi tự an ủi mình rằng có lẽ Ông Lan đã quên chuyện đó rồi.
Nhưng sau lưng, tôi cẩn thận quan sát biểu hiện của cô ấy. Liệu cô ấy sẽ vì chuyện đó mà hận tôi, vì chuyện đó mà xa lánh tôi không?
Ngay cả trong cuộc chiến kinh doanh đầy sóng gió, tôi cũng chưa bao giờ đặt nặng vấn đề đó.
Có lẽ, đây là một chút quả báo.
Nửa đầu cuộc đời tôi diễn ra rất suôn sẻ, tôi có được những gì mình muốn và không có thăng trầm.
Bây giờ, tôi cần đủ cố gắng và đủ tâm huyết để giữ được những gì mình trân trọng.
Hy vọng khi hiểu ra những điều này cũng chưa quá muộn.
5
“Bố mẹ!” San San lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt, vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của Trình Phong, đột nhiên hét về phía chúng tôi.
Con bé chạy xuống và ôm chầm lấy chúng tôi từng người một.
“Được rồi, được rồi, đã là con gái lớn rồi.” Tôi vỗ vỗ lưng cô ấy an ủi.
“Bố, cảm ơn bố đã cho con một gia đình trọn vẹn.” Con bé hôn lên má tôi và mỉm cười.
Một dòng điện ấm áp chạy đến tận cùng trái tim tôi.
Tôi chớp mắt thật nhanh, nước mắt sắp chảy xuống.
San San nhìn tôi, rồi nhào vào vòng tay của Ông Lan.
“Mẹ,” Con bé giống như một đứa trẻ dụi dụi má vào cổ Ông Lan: "Mẹ, mẹ là người mẹ tốt nhất trên đời.”
Ông Lan xoa tóc con bé: "Bởi vì San San cũng đủ tốt mà."
"Thật đấy!" San San ngẩng mặt lên, nghiêm túc nói: "Nếu không phải mẹ luôn ở bên con, chỉ bảo con phải làm gì, động viên con, là hình mẫu của con thì San San của hiện tại sẽ khác."
Tôi nắm tay Ông Lan và nhìn San San.
"Không có nếu, tất cả mọi thứ đều là kết quả tốt nhất."
[Hoàn ngoại truyện]