Chương 5

Là trọng sinh sao?

Hay giống như Conan, cậu bị thu nhỏ lại?

Diệp Thanh Hi lập tức chạy vọt ra cửa.

Cậu vặn khóa, chạy ra ngoài, mới phát hiện rằng nơi cậu vừa ở thực ra là phòng dành cho người thân chăm sóc bệnh nhân.

Lúc này, phòng bệnh chính hiện ra trước mắt cậu, rộng hơn và sang trọng hơn, trên giường bệnh là một cụ già tóc đã bạc trắng đang nằm đó.

Diệp Thanh Hi tò mò bước tới, người kia nhắm mắt, đeo mặt nạ oxy.

Cậu không nhận ra người đó.

Vậy tại sao cậu lại xuất hiện trong phòng chăm sóc của bệnh viện nơi người này đang nằm?

Diệp Thanh Hi không hiểu, nhưng điều quan trọng lúc này không phải là chuyện đó, mà là chiếc gương.

Cậu nhanh chóng chạy vào phòng vệ sinh, kiễng chân lên, nhìn thấy mình ở trong gương.

Đó là một khuôn mặt mà cậu vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm — khuôn mặt của cậu khi còn nhỏ.

Còn nhỏ đến mức nào à?

Có lẽ khoảng bốn hoặc năm tuổi.

Cậu đã trọng sinh sao?

Diệp Thanh Hi hoang mang sờ lên khuôn mặt mình, và rồi cậu phát hiện ra có điều gì đó không đúng.

Bên phải trán, gần sát đường chân tóc, cậu vốn có một nốt ruồi, nốt ruồi này có từ khi cậu sinh ra, lúc nào cũng có, nhưng bây giờ, trên khuôn mặt này lại không hề có.

Đây không phải là khuôn mặt của cậu, Diệp Thanh Hi nghĩ.

Dù rất giống với cậu, nhưng rõ ràng không phải.

Vậy cậu là ai?

Cậu đang mải suy nghĩ thì bất ngờ nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài cửa.

Diệp Thanh Hi tò mò bước tới, áp tai vào cánh cửa để nghe.

Nhưng cậu chẳng nghe thấy gì cả.

Tại sao không ai nói chuyện? Diệp Thanh Hi thắc mắc.

Đúng lúc cậu còn đang nghĩ ngợi, thì nghe thấy một tiếng thở dài bên ngoài, một tiếng thở dài rất nặng nề.

Sau đó, cậu lại nghe thấy tiếng bước chân.

Là sắp đi sao?

"Tiểu Hi." Cậu nghe thấy có người gọi tên mình: "Tiểu Hi."

"Có phải ở trong nhà vệ sinh không?" Cậu nghe thấy một giọng trẻ hơn một chút.

Ngay lập tức, tiếng bước chân tiến lại gần cậu.

Diệp Thanh Hi vội vàng mở cửa, chủ động xuất hiện trước mặt người đó.

Đập vào mắt cậu là một người đàn ông có vẻ ngoài rất anh tuấn, toát ra khí thế mạnh mẽ, đường nét trên gương mặt của ông ấy sắc sảo, mái tóc dù được nhuộm đen nhưng vẫn có thể nhìn thấy vài sợi bạc.

Lúc này, ông ấy đang nhìn cậu chằm chằm, đôi mắt không rời khỏi cậu. Khi nhìn thấy cậu, sự lo lắng trong mắt ông ấy dần dần tan biến.

"Tỉnh rồi à?" Giọng nói của người kia mang theo vài phần mềm mại không tự nhiên.

Giống như một người không quen dịu dàng, cố gắng ép giọng mình trở nên nhẹ nhàng hơn để không làm đứa trẻ trước mặt sợ hãi.

Diệp Thanh Hi gật đầu: "Dạ."

"Chuyện mà sáng nay ông nội của con có nói với con, con còn nhớ không?"

Diệp Thanh Hi hơi ngẩn người.

Cậu cố gắng nhớ lại, nhưng không thể nhớ ra gì cả, như thể sóng não của cơ thể này vẫn chưa hoàn toàn kết nối với hiện tại của cậu.

Mộ Phong thấy cậu im lặng, chỉ nghĩ rằng cậu không thích nói chuyện.

Ông ấy cố gắng làm cho mình trông có vẻ ôn hòa hơn một chút: "Ông nội con nói từ hôm nay, ông sẽ là ông nội của con, vậy nên sau này, con sẽ sống cùng ông, con còn nhớ không?"

Tất nhiên Diệp Thanh Hi không nhớ.

Nhưng nhìn người trước mặt có vẻ khó gần, nên cậu gật đầu một cách hợp tác.

"Thật ngoan." Mộ Phong xoa đầu cậu: "Vậy giờ chúng ta về nhà nhé."

Diệp Thanh Hi nhìn về phía giường bệnh, nơi có một ông lão đang nằm.

Vậy, người đó chính là ông nội của "Tiểu Hi" sao?

Mộ Phong nhìn theo ánh mắt của cậu, thấy người bạn già của mình đã từng trẻ tuổi nhưng giờ đây chỉ còn là một thân xác gần đất xa trời nằm trên giường.

Ông ấy lại thở dài trong lòng.

"Ngày mai ông sẽ đưa con tới thăm ông nội của con, bây giờ, chúng ta nghe lời ông nội của con trước được không?"

Diệp Thanh Hi liếc nhìn ông ấy một cái, chậm rãi bước tới bên giường bệnh.

Cậu không phải trẻ con thật sự, cậu có thể thấy rõ, ông lão này đã gần đất xa trời.