Hơn nữa, chỉ nhìn một cách đơn thuần, vài lần Địa Nguyên Kim Tủy Thú ở trong thân thể nàng phát huy tác dụng, Hạ Thanh Tâm sâu sắc ý thức được, nàng giống như đã hiểu lầm nguyên chủ.
Nội dung quyển sách biểu hiện ra chỉ là một góc băng sơn, nếu không tiến vào cảnh ngộ của đương sự, xác thực không nên căn cứ vào miêu tả trong nguyên tác mà lấy phỏng đoán chủ quan kiểu "ta cho rằng", "ta cảm thấy" để kết luận.
Thời điểm đọc sách, Hạ Thanh tâm cảm thấy nguyên chủ là một kẻ luyến ái não hết thuốc chữa, vì yêu đương mà cái gì cũng chẳng thèm để ý, mới có khả năng nhận phải kết cục bi thảm đến vậy, nhưng sau khi trải nghiệm quá trình du͙© vọиɠ bị phóng đại vài lần, nàng liền hiểu rõ.
Mặc dù nàng đã biết rõ bản tính của Tạ Lan, nhưng hiện giờ, đối với gương mặt đẹp kia của hắn, lại như cũ không nhịn được xuân tâm nhộn nhạo, huống chi là nguyên chủ đâu.
Có lẽ rất hiếm người thân mang Địa Nguyên Kim Tủy Thú còn có thể bảo trì lý trí đi.
Hạ Thanh Tâm mượn ống tay áo che đậy, bóp chặt đùi mình, trong lòng lặp đi lặp lại cảnh báo bản thân, không nên hoảng loạn không nên mê mang, vấn đề không lớn.
Hãy ngẫm lại điều mà mình muốn là cái gì, không nên bị Địa Nguyên Kim Tủy Thú che mờ tâm trí.
Ta muốn cái gì đâu? Là người đàn ông trước mặt sao?
Hạ Thanh Tâm tự hỏi chính mình.
Rất nhanh, nàng liền chiếm được đáp án, không phải!
Đàn ông chỉ biết ảnh hưởng tới chất lượng cuộc sống về hưu của nàng.
Từ đầu đến cuối, khát vọng của nàng chỉ là có thể trải qua cuộc sống tốt đẹp, thoải mái dễ chịu giống như về hưu ở thế giới này vài chục năm mà thôi.
Mà tiền đề của cuộc sống tốt đẹp, là lợi dụng người đàn ông trước mắt, một tiền đề khác chính là cố gắng rời xa hắn.
Tạ Lan đứng ở đối diện Hạ Thanh Tâm, dùng cặp mắt lạnh lùng gắt gao nhìn chằm chằm nàng, xe ngựa lại một lần nữa khởi hành, lực quán tính làm cho Hạ Thanh Tâm hơi ngã người về phía sau đôi chút, hiện tại, trong lòng nàng đang cố gắng thoát khỏi sự mê hoặc của Địa Nguyên Kim Tủy Thú, cố gắng trở nên thanh tỉnh.
Khí nóng trong ngực rốt cuộc lui xuống, Tạ Lan đứng ở đối diện nàng lại một lần nữa biến thành một mảnh bạch quang.
Hạ Thanh Tâm nhanh chóng dời đi tầm mắt, tránh cho bị ánh sáng phát ra từ trên người hắn chọc mù.
Tạ Lan đứng ở đối diện nàng, vốn là đang quan sát tình huống của Địa Nguyên Kim Tủy Thú ở trong thân thể Hạ Thanh Tâm, thấy ánh mắt của nàng nhìn chính mình từ si mê chuyển thành thanh minh, lại chỉ dùng thời gian mấy hơi thở, lập tức kinh ngạc đến mức lông mày khẽ nhúc nhích.
Nhanh như vậy đã tỉnh táo lại rồi? Tâm trí của nàng thật sự kiên định đến thế sao?
Tạ Lan vươn tay, ngón tay giống như bạch ngọc nhẹ nhàng điểm lên giữa trán Hạ Thanh Tâm, Hạ Thanh Tâm chỉ cảm thấy linh đài giữa hai hàng lông mày của mình bị truyền vào một luồng nước ấm, nàng lại xuất hiện cái cảm giác cả người thoải mái, hai chân muốn nhũn ra.
Nhưng hiện giờ không giống như thời điểm ở cùng Tạ Hiên Hiên, khi đó nàng không hề phòng bị linh lực của Tạ Hiên Hiên du tẩu ở trong kinh mạch của chính mình, chỉ cảm thấy thoải mái.
Mà lúc này, đối mặt với bản tôn Tạ Lan, dưới tình huống Hạ Thanh Tâm có chút đề phòng, bị linh lực của Tạ Lan xâm lấn tra xét, mặc dù trên phương diện sinh lý, nàng cảm thấy linh lực của Tạ Lan phi thường thoải mái, nhưng trong lòng lại sinh ra ý muốn chống cự.