Dựa theo bản năng của sinh vật nhỏ yếu, Hạ Thanh Tâm đột nhiên lùi về phía sau vài bước, rời khỏi cửa sổ, dựa lưng vào vách tường xe ngựa, hô hấp khó khăn, lông tơ dựng đứng, sinh lý sợ hãi làm cho trái tim của nàng kinh hoàng, trong cổ họng phát ra tiếng kêu khàn khàn, đồng tử co rụt.
Trong nháy mắt đó, Hạ Thanh Tâm thậm chí muốn nhảy xe mà chạy thục mạng.
Nhưng mà, thân thể của nàng sinh ra phản ứng cùng suy nghĩ trong đầu lại hoàn toàn khác biệt.
Thân thể của nàng: Chạy a! Có quái thú! Có sóng thần! Có quân đội!
Suy nghĩ của nàng: Ta thảo cái tổ tông nhà hắn, cái lão Vương Bát Đản Tạ Lan dám hù doạ ta.
Hạ Thanh Tâm từng xem qua quyển sách này, biết được Tạ Lan có một phần huyết thống của Giao Nhân, Giao Nhân là một cái tộc đàn thượng cổ, tồn tại ở trên thế gian mấy vạn năm, huyết mạch của bọn họ đối phàm nhân có một loại áp chế bẩm sinh.
Chỉ cần cố ý phóng thích một loại tính chất đặc thù nào đó của Giao Nhân, đâu chỉ có thể đem nàng sợ tới mức trái tim nhảy loạn?
Thiên phú của Giao Nhân vô cùng kỳ diệu, Tạ Lan chỉ cần nghĩ, thậm chí có thể khiến cho bất luận kẻ nào vì hắn mà thần hồn điên đảo, không phân biệt rõ hiện thực cùng ảo cảnh, dễ như trở bàn tay đem người hù chết.
Bởi vì Giao Nhân truyền thừa liên tục mấy vạn năm, bên trong ký ức chất chứa núi sông thay đổi năm tháng chuyển dời, người bình thường làm sao chống đỡ nổi?
Phân thân của Tạ Lan liên tiếp ăn thiệt thòi ở trên tay nàng, lần đầu tiên đích thân đến hiện trường, hắn liền sốt ruột muốn trả thù rồi?
Hạ Thanh Tâm ấn chặt trái tim kinh hoàng của chính mình, một thân phản cốt hoàn toàn bị kích phát, giống như con nhím xù lông, nàng đều bị tức cười.
Đại năng tu giả? Tu chính là vô tình đạo? Đm!
Tâm nhãn có phải nhỏ bằng cái mắt mũi rồi không?
Hạ Thanh Tâm ấn ngực mình thở hổn hển ở trong xe ngựa, tuy rằng nàng không đánh lại Tạ Lan, nhưng trong lòng nàng rất không phục.
Sống lâu hơn nàng cả ngàn tuổi, còn có truyền thừa của tộc Giao Nhân, áp chế như vậy tính là cái gì áp chế?
Voi ăn hϊếp con kiến rất vinh quang hả?
Hạ Thanh Tâm khép hai chân đang run rẩy của mình, đỡ lấy cửa sổ xe ngựa, một lần nữa trở lại bên cửa sổ, lại một lần nữa nhìn về phía cái lão Vương Bát Đản Tạ Lan kia.
Đồng thời với bàn tay ấn ngực, lầm rầm mắng mỏ, trên người ngươi có truyền thừa Giao Nhân, trên người ta còn đại địa chi tâm hoá thành thần thú đâu. Trong lòng nàng âm thầm cầu khẩn:
- Huynh đệ! Giúp đỡ đi..thua cái gì thì thua chứ khí thế là không được thua á, hôm nay ngươi cho ta mặt mũi, về sau mỗi ngày ta cho ngươi ăn ngon uống tốt ngủ ngon được không?
Hạ Thanh Tâm là đang đối thoại cùng Địa Nguyên Kim Tuỷ Thú trong thân thể mình, nhưng kỳ thật nàng căn bản không ôm hi vọng gì, bởi vì Địa Nguyên Kim Tuỷ Thú vốn dĩ không có linh trí, dựa vào mạnh thì mạnh, dựa vào yếu thì yếu.
Mà hai lần duy nhất Hạ Thanh Tâm cảm nhận được sự tồn tại của Địa Nguyên Kim Tuỷ Thú, đều là động sắc tâm đối với phân thân của Tạ Lan.
Có thể thấy được, cái đầu đại địa linh mạch bị người trong thiên hạ mơ ước, cũng không phải là đồ vật đứng đắn gì, bằng không làm sao sẽ luôn hỏng việc vào thời khắc mấu chốt?
Còn cái gì mà bám vào người cường giả liền mạnh, bám vào người kẻ yếu liền yếu, rõ ràng chính là bắt nạt kẻ yếu đấy thôi!
Chỉ là Hạ Thanh Tâm bị doạ có chút không cam lòng, đm cái Lão Vương Bát Đản Tạ Lan, hôm nay nàng chính là gả cho hắn, tuy rằng là giả, nhưng còn chưa bái đường đâu, hắn liền chuyên môn chạy tới hù doạ nàng, đây rõ ràng là khúc nhạc dạo cho bạo lực gia đình nha.