Hạ Thanh Tâm lật mở quyển tiểu thuyết, tìm được vị trí mình làm kẹp thẻ trong sách, phối hợp với nhạc đệm bên ngoài, bắt đầu đọc say sưa.
Không thể không nói, so với các loại hài hoà, các loại khống chế ở thế giới hiện đại, tiểu thuyết ở cổ đại xuất sắc hơn nhiều, chỉ có Hạ Thanh Tâm không dám tưởng không có người ta không dám viết.
Hơn nữa chỗ mấu chốt đó là còn có vẽ tranh minh hoạ.
Ai hiểu thì hiểu, thời điểm nam chính nữ chính động phòng, miêu tả bằng ngôn ngữ khiến người ta vui sướиɠ tràn trề thì cũng thôi, còn vẽ thêm tranh minh hoạ, chậc chậc chậc!
Tranh minh hoạ cũng vẽ giống như đúc, Hạ Thanh Tâm lặp lại nghiên cứu hồi lâu, không ngừng chậc chậc chậc.
Đột nhiên bên ngoài mơ hồ có người hô một tiếng:
- Tông chủ tới!
Rồi sau đó chỉ nghe một tiếng vang ầm ầm kịch liệt ầm ầm, xe ngựa lại hung hăng lay động một phen, một mâm hạt dưa mà Hạ Thanh Tâm vừa mới móc ra toàn bộ rơi vãi xuống mặt đất.
Ngay sau đó, bầu trời u ám bị một đạo kiếm quang thông thiên triệt địa xé rách, kiếm quang chói mắt thông qua cửa sổ xe ngựa đâm vào, đem một góc tranh vẽ trong tay của Hạ Thanh Tâm sống sờ sờ tước đi!
Hạ Thanh Tâm đột nhiên ngồi dậy, ngước mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, một mảnh bạch quang thiếu chút nữa chọc mù mắt nàng.
Nàng vội vàng dùng tay che mắt, chờ một lát mới cẩn thận mở ra, bạch quang bên ngoài đã tan đi, sương đen cũng biến mất vô tung.
Ánh nắng nóng bỏng cùng bầu trời xanh lam lại một lần nữa hiện ra.
Mà đám Ma tộc giống như mực chiên, bùm bùm bùm mà rớt xuống từ trên không trung, cùng với một ít âm thanh ách ách a a, phi thường vui nhộn.
Hạ Thanh Tâm đứng lên, một lần nữa đi tới bên cạnh cửa sổ xe ngựa.
Nàng nhìn một người đưa lưng về phía xe ngựa, phiêu phù ở giữa không trung, một thân pháp bào giống như được may vá bằng mây trắng gió xanh, dưới ánh nắng nhẹ nhàng bay múa, một đầu tóc dài như thác nước chảy xuống, theo trường bào phấp phới mà di động.
Hắn lơ lửng ở nơi đó mang cho người ta một loại cảm giác phi thường không chân thật, phảng phất hắn lập tức liền sẽ phi thăng mà đi, lại phảng phất chỉ là một đạo hư ảnh từ phía chân trời phản chiếu xuống nhân gian, giống như hải thị thận lâu, có thể nhìn mà không sờ được.
Một đám tu sĩ đồng loạt ngự kiếm khom người tới bên cạnh hắn, rồi lại không dám đến quá gần, sôi nổi cầm kiếm chắp tay.
- Chúng ta hộ tống bất lực, còn làm phiền tông chủ tự mình rời núi, mời tông chủ giáng tội!
Tạ Hiên Hiên đi đầu quỳ ở trên bội kiếm, thỉnh tội với người kia.
Từ sau khi người nọ đi lên sân khấu, kiếm trong tay chẳng thèm rút ra, chỉ phất nhẹ tay áo một chút, đám Ma tộc kia liền bị đánh lui hoàn toàn.
Hắn rõ ràng có thân hình của người bình thường, chỉ là hơi cao lớn đôi chút, lại giống như một bức tượng thần thông thiên triệt địa, không nói không động lại uy nghiêm vô tận, khiến cho người khác chỉ nhìn bóng dáng của hắn thôi, hô hấp đều trở nên đình trệ.
Tạ Hiên Nhiên quỳ xuống đất thỉnh tội xong, bức tượng thần này mới động.
Chẳng qua hắn không nhìn về phía Tạ Hiên Hiên, cũng không để ý tới một đám tu sĩ xung quanh mình mà là chậm rãi quay đầu, xuyên qua kim mang ở phía chân trời, cùng Hạ Thanh Tâm đang ghé vào xe ngựa, tò mò nhìn xung quanh đối mắt.
Thời khắc hai người nhìn nhau, Hạ Thanh Tam chỉ cảm thấy thân thể chính mình như lạc vào một phương chiến trường cổ, có vạn quân mặc áo giáp cầm vũ khí lao về phía nàng, sơn hải lật úp ở trên đỉnh đầu nàng, như con cự thú chôn sâu ở dưới mặt đất vạn cổ chậm rãi mở ra đôi mắt...gắt gao mà nhìn thẳng nàng.