Chương 44

Hạ Thanh Tâm túm lấy một nắm hạt dưa, một bên xem trò hay một bên cắn hặt dưa, thúc giục Hạ Hỉ dưới chân:

- Sợ hãi liền trốn đến trên ghế đi, dùng thảm che đầu nhổm mông, ngủ một giấc!

Kết thúc còn phải một khoảng thời gian đâu.

Tạ Hiên Hiên đang chiến đấu kích liệt, vô tình nghiêng đầu nhìn qua, thế mà trông thấy Hạ Thanh Tâm còn chưa chịu lùi về, nửa cái thân trên đều dò ra ngoài cửa sổ xe ngựa, trong lòng không khỏi khϊếp sợ.

Ma tộc mà người người vừa nghe tên liền biến sắc, nhưng nàng không riêng gì không sợ hãi, dĩ nhiên còn muốn từ trong xe bò ra nhìn?

Có phải là nàng muốn chạy?

Hay là Ma tộc đã lén liên hệ với nàng?

Tạ Hiên Hiên quay đầu lại, một tay dẫn theo kiếm, tung người đến bên cạnh xe ngựa, một tay kia đè chặt bả vai của Hạ Thanh Tâm, đẩy nàng vào trong xe ngựa.

- Đi vào!

Tạ Hiên Hiên đe doạ:

- Coi chừng kiếm quang bay loạn lấy mạng của ngưoi!

Hạ Thanh Tâm vừa nghe liền biết hắn ăn nói xà lơ.

Trận pháp trên xe ngựa có thể chống cự công kích khó lòng đánh giá, chỉ cần nàng ngồi ở trong xe ngựa, không ai có thể tổn thương tới nàng, đánh thành như vậy, bầy hạc trắng ngồi xổm trên nóc xe vẫn sống sót, còn đang giúp nhau mổ lông đâu.

Trực giác của động vật là nhạy bén nhất, nếu không phải hoàn cảnh tuyệt đối an toàn, chúng nó làm sao sẽ nhàn nhã tự tại như thế?

- Ngươi không chuyên tâm đánh giặc, chạy tới đây đẩy ta làm gì?

Hạ Thanh Tâm không chịu rời khỏi cửa sổ, nàng còn chưa xem đã đâu, trên xe ngựa phù văn trùng trùng điệp điệp, toàn bộ đều là do Tạ Lan tự tay bố trí, liền xem như đám người kia gϊếŧ qua chém lên xe ngựa, cũng có thể kiên trì đến lúc Tạ Lan tới cứu viện.

Nàng ghé vào cửa sổ xem chút thì đã làm sao?

Cần gì chạy tới đẩy nàng? Rảnh hả?

- Ngươi đi vào...tê!

Tạ Hiên Hiên cúi đầu nhìn xuống, phát hiện mu bàn tay của mình bị cào ra hai vết đỏ.

Hai ngón tay của Hạ Thanh Tâm vẫn giữ nguyên hình móng vuốt, thấy hắn đầy mặt khϊếp sợ nhìn chính mình, tay không phòng bị, lại chộp về phía cổ hắn, báo mối thù bị đẩy!

Tạ Hiên Nhiên phản ứng cực nhanh mà né tránh, nhìn kỹ Hạ Thanh Tâm một cái, các đồng bạn đang gian nan chống cự, hắn không thể tiếp tục trì hoãn, lập tức huy kiếm gia nhập cuộc chiến.

Đánh nhau càng thêm kịch liệt, một mảnh trời phạm vi mấy dặm, ngoại trừ kiếm quang như sấm giật lập loè ra, quả thực không nhìn thấy một tia ánh sáng.

May mắn trong xe ngựa có đèn trường minh.

Hạ Thanh Tâm ghé vào cửa sổ quan sát chốc lát, không thấy bọn họ đánh nhau ra trò mới gì, bọn bọn họ kết trận pháp nàng cũng xem không hiểu.

Ngược lại bên phía quân đoàn hắc ám bởi vì dùng vũ khí khác biệt, nhưng thật ra chơi rất đa dạng, nhưng xem lâu cũng chán.

Dựa theo cốt truyện khả năng còn phải đánh rất lâu đâu, Hạ Thanh Tâm rời khỏi cửa sổ, vừa quay đầu liền nhìn thấy Hạ Hỉ thật sự ngồi lên băng ghế, dùng thảm che đầu, nhổm cái mông lên.

Cũng khó trách nàng sẽ sợ hãi, hiện tại xe ngựa đang lơ lững giữa bầu trời, hơn nữa Hạ Hỉ tuổi tác rất nhỏ, lá gan cũng rất nhỏ, kẻ địch chính là Ma tộc khiến người nghe tiếng đã sợ vỡ mật đâu.

Hạ Thanh Tâm cách thảm vỗ vỗ sau lưng tiểu cô nương, trấn an cảm xúc của nàng.

Sau đó cảm thấy hỉ phục của chính mình thật sự quá vương víu, to rộng phết đất, đơn giản liền cởi đai eo ra, đem áo khoác

ném tới bên chân, cũng chạy tới nằm lên trên băng ghế to rộng.

Từ trong túi trữ vật lấy ra một cuốn tiểu thuyết, cũng chính là tiểu thuyết của thế giới này.

Bên ngoài vèo vèo vèo hô hô hô đều là âm thanh kiếm quang bay loạn, còn có tiếng vang ong ong khi phù văn trận bị kích phát, hết thảy đều trở thành nhạc đệm để nàng xem tiểu thuyết.