Trên mặt Hạ Hỉ xuất hiện vẻ mê mang, lời nói của Hạ Thanh Tâm ẩn giấu ý tứ gì đó mà nàng không hiểu.
Hạ Thanh Tâm cười cười, đẩy nàng đến bên cửa sổ, Hạ Hỉ ghé vào cạnh cửa sổ, còn quay đầu nhìn Hạ Thanh Tâm, muốn lý giải ý tứ của nàng.
Hạ Thanh Tâm phất tay, ý bảo nàng không cần phải xen vào chuyện của chính mình, Hạ Hỉ bấy giờ mới thông qua cửa sổ của xe ngựa nhìn ra bên ngoài.
Hạ Thanh Tâm ỷ vào Hạ Hỉ làm người phi thường thành thật, bởi vì tuổi còn nhỏ nên không hiểu được nhiều lắm, thường xuyên đối với Hạ Hỉ nói ra một ít từ ngữ mà nàng nghe không hiểu lắm, cũng không có khả năng nghe hiểu.
Những lời ấy, nếu nói với người khác, sẽ bị đối phương hoài nghi là đầu óc mình có vấn đề, nhưng nói với Hạ Hỉ thì lại khác, cho dù Hạ Hỉ nghe không hiểu, nhưng mỗi lần, nàng đều phi thường nghiêm túc nghe Hạ Thanh Tâm nói chuyện, đồng thời cố gắng lý giải.
Liền xem như Hạ Thanh Tâm nói là "mẹ nó", nàng cũng sẽ nỗ lực nhớ kỹ cách phát âm của từ này, thậm chí nhớ kỹ cảm xúc của Hạ Thanh Tâm khi nói ra chúng, nhằm phân tích được ý tứ mà nàng muốn biểu đạt thời điểm nói ra những lời kia.
Dù sao, tiểu cô nương cực kỳ ngoan, Hạ Thanh Tâm thật thích.
Hạ Hỉ giống như một người lần đầu tiên ngồi máy bay, không ngừng ngoái đầu nhìn ra bên ngoài.
Hạ Thanh Tâm trở về chỗ ngồi trong xe ngựa, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra điểm tâm, theo thứ tự triển khai, không chút để ý nào mà ném vào trong miệng.
Nàng đối với phong cảnh bên ngoài hoàn toàn không quá hiểu kỳ, hiện giờ mới bay được bao nhiêu đâu.
Ở thế giới hiện đại ngồi máy bay chính là bay trên 10 ngàn mét, bay ở trên tầng mây nha.
Hạ Thanh Tâm ăn xong điểm tâm, túm một cái khăn lụa xoa xoa tay, lại từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một mâm hạt dưa.
Rắc rắc mà cắn hạt dưa.
Hạ Thanh Tâm không biết xe ngựa phải đi bao lâu, nhưng nàng biết một đường khẳng định sẽ không ngừng nghỉ.
Dựa theo cốt truyện, ngày mà nữ phụ pháp hôi là nàng gả đi, mấy vị Ma Vực trưởng lão hiện tại của Ma Vực sẽ tụ tập thành một đoàn tới chặn đường cướp dâu.
Bên trong cốt truyện, cũng là Tạ Hiên Hiên hộ tống xe cưới, sau đó nguyên chủ vốn dĩ không muốn gả cho Tạ Lan, ở thời điểm Ma tộc vây công tu sĩ Vân Tê Cung liền muốn đào tẩu.
Kết quả, từ trên xe ngựa nhảy xuống, liền bị trận pháp đẩy trở về.
Nhưng Hạ Thanh Tâm tuyệt đối sẽ không chạy.
Dù sao trên đường đi cũng rất nhàm chán, nàng chẳng bằng nhìn một chút Ma tộc cùng tu sĩ đánh nhau, đây không phải là đi lạc vào trong tình tiết của phim tiên hiệp hay sao?
Hạ Thanh Tâm ăn nửa cái bụng, khoan thai đứng dậy đi đến bên cửa sổ, đứng ở phía sau lưng Hạ Hỉ.
Có một con hạc trắng bay đến bên cạnh cửa sổ, bay ngang cùng xe ngựa, Hạ Hỉ hiển nhiên là phi thường yêu thích,
đôi mắt đều nhìn thẳng tắp, nàng vừa vui vẻ vừa sốt ruột liền theo bản năng nhảy nhót.
Hạ Thanh Tâm trông thấy nàng bắt đầu nhảy, còn tưởng là Ma tộc tới rồi.
Kết quả hơi thăm dò nhìn qua, liền trông thấy sống lưng của một con hạc trắng vừa vặn bay ở vị trí duỗi tay có thể sờ đến.
Hạ Thanh Tâm đứng ở sau lưng Hạ Hỉ, nàng cao hơn Hạ Hỉ một cái đầu, một bàn tay ấn ở trên đầu Hạ Hỉ, một bàn tay trực tiếp duỗi ra bắt lấy cánh tay của nàng, từ trong xe ngựa vươn ra bên ngoài.
- Nếu thích thì cứ sờ đi!