Chương 40: Lợi hại lợi hại!

Đem một người lười biếng như vậy đưa lên trên núi, không cho nàng mang theo một người hầu hạ ở bên cạnh, thì đám tiên đồng trên núi kia khẳng định sẽ bị nàng chơi chết.

Hơn nữa, phàm là tu sĩ thân có linh khiếu, cho dù là một đứa trẻ vài ba tuổi, đó cũng là nhân tài kiệt xuất mà các tiên môn lớn đưa tới, là công tử cùng tiểu thư xuất thân quý giá.

Ngày thường làm chân chạy cái gì còn có thể, nhưng nếu thật sự để cho bọn họ vén tay áo lên hầu hạ người khác, đấm chân xoa vai lột vỏ quả nho..., đem bọn họ xem thành tì nữ để sai sử, như vậy chẳng khác nào đang đắc tội với các tiên tông lớn rồi.

Tạ Hiên Hiên từ trước đến nay đều không cảm thấy một người có thể phiền toái đến loại trình độ này.

Nếu bên cạnh Hạ Thanh Tâm không mang theo người hầu hạ, Tạ Hiên Hiên ngược lại sẽ cảm thấy phiền phức, bởi vì hắn hoàn toàn không hề nghi ngờ đó là, ai nàng cũng dám sai sử.

- Chuẩn bị khởi hành!

Âm thanh của Tạ Hiên Hiên ẩn chứa một tia linh áp, rất nhanh liền truyền khắp toàn trường. Xe ngựa bay lên trời, cũng không có đốt pháo thổi kèn chúc mừng gì cả, nhưng mà hạc trắng nghển cổ kêu vang, đập cánh xoay quanh xe ngựa, phi mã xông lên phía chân trời, các tu sĩ chân dẫm bội kiếm, pháp bào bị gió mạnh thổi bay phấp phới như tinh kỳ, bảo vệ xung quanh xe ngựa, bầu không khí tuy không đủ vui mừng, nhưng lại uy phong lẫm lẫm.

Hạ Thanh Tâm đẩy cửa sổ xe ngựa nhìn ra bên ngoài, tấm tắc vài tiếng, cảm thấy chưa đủ phô trương. Phi mã xưng là phi mã, trên thực tế không phải là một đám ngựa trắng có cánh như trong đồng thoại mà là một bầy ngựa đen, thân hình lớn gấp đôi ngựa bình thường, trên đầu cũng không mọc sừng.

Nhưng sau khi xe ngựa bay lên trời, phù văn xung quanh chớp động, kim quang lượn lờ, xác thật cũng rất xinh đẹp, hơn nữa không biết là dùng loại trận pháp gì, tốc độ cực kỳ nhanh chóng, Hạ Thanh Tâm mở cửa sổ lại chẳng xem được chút phong cảnh nào.

Lợi hại lợi hại!

Thế giới này thật quá huyền huyễn rồi!

Hạ Thanh Tâm nhìn về phía Hạ Hỉ bên người nàng đầy mặt hưng phấn, hết nhìn đông lại nhìn tây. Nàng đem lá vàng trong tay ném xuống đất, nghiêng người dựa vào chiếc ghế lớn trong xe, thoải mái nằm xuống.

Hạ Hỉ đứng ở trong xe ngựa, một đôi mắt nhỏ giống như không đủ dùng, bởi vì trong lòng vui mừng, mũi chân vẫn luôn nhảy tới nhảy lui trên mặt đất lộc cà lộc cộc.

Hạ Thanh Tâm cảm thấy cực kỳ buồn cười, Hạ Hỉ có một cái thói quen phi thường đáng yêu, đó là thời điểm mỗi lần sốt ruột, thời điểm có sự tình không nói rõ, thời điểm vui vẻ hoặc không vui, đều sẽ nhảy nhót.

Giống như một con hươu sao nho nhỏ!

Giờ phút này, nàng hiển nhiên là không dám tới gần cửa sổ cùng cửa chính của xe ngựa, sợ chính mình ngã xuống.

Hạ Thanh Tâm đứng dậy, duỗi tay sờ sờ cái đầu nhỏ đáng yêu của Hạ Hỉ, điềm đạm nói:

- Bò tới bên cửa sổ mà xem đi, không sao đâu, nhìn thấy tầng tầng kim quang bên ngoài kia chứ, đó đều là phù văn trận pháp.

- Chiếc xe ngựa này giống như là một chiếc xe tăng bọc thép, Lão Vương Bát Đản Tạ Lan kia sợ ta bị người cướp đi, nên bố trí rất cẩn thận. Hiện tại coi như ngươi từ trên xe ngựa nhảy xuống, cũng sẽ bị trận pháp đẩy trở về, khỏi cần sợ!