Viên Khải Lâm hai tay run run giúp Hạ Thanh Tâm đeo vòng ngọc lên, sau đó khóc lóc ỏm tỏi giống như hai bà mối bên cạnh. Hạ Phi Vũ bấy giờ mới đứng ra nói:
- Giờ lành sắp tới chớ nên chậm trễ, không phải cầm ngọc bài truyền tin rồi ư, có chuyện gì sau đó lại nói!
Viên Khải Lâm tự nhiên cũng cảm thấy mỹ mãn, một bên lau nước mặt một bên đi theo Hạ Phi Vũ lui về phía sau.
Hạ Thanh Tâm lại lần nữa tiếp nhận cây quạt, che mặt của mình, bị người đỡ lên xe ngựa.
Kết quả vừa mới vươn chân ra, không đợi bước lên bậc thang của xe ngựa, liền nghe được tiếng rít gào mang theo nức nở truyền từ phía sau:
- Uyển Nhu! Nhất định phải liên hệ với đại bá đó!
Hạ Thanh Tâm bị âm thanh ồm ồm làm cho giật thột, thời điểm dẫm lên bậc thang liền dẫm trượt, cả người ngã uỳnh về phía bên cạnh.
Sau đó nàng liền được một đôi tay hữu lực kịp thời đón đỡ.
Hạ Thanh Tâm nghiêng đầu nhìn sang, đúng là Tạ Hiên Hiên đang che mặt đỡ nàng.
Nàng giơ cây quạt che mặt mình, từ góc độ mà người khác không nhìn thấy, vứt cho Tạ Hiên Hiên một cái mị nhãn, nhỏ giọng nói:
- Cảm ơn tiểu lang quân!
Tạ Hiên Nhiên hai mắt lạnh lẽo, nhìn qua vô cùng lãnh khốc, lại giống như bị giật điện, lập tức buông lỏng cánh tay của Hạ Thanh Tâm.
Hạ Thanh Tâm quay đầu nhìn thoáng qua, Viên Khải Lâm cũng ý thức được âm thanh của chính mình quá lớn, tất cả mọi người ở giữa sân đang nhìn về phía lão, khiến cho khuôn mặt già của lão đỏ bừng như đít khỉ.
Lão là người quê mùa, cũng không có nhãn lực và tâm nhãn gì cả, thường xuyên sẽ khiến "nữ nhi" của chính mình cảm giác mất mặt, sau đó lại bởi vì vậy mà bị ghét bỏ.
Nhưng thời điểm Viên Khải Lâm hận không thể chui vào khe đất, lại trông thấy "nữ nhi" quay đầu, còn cho lão một nụ cười trấn an.
- Chờ ta tới Vân Tê Cung rồi, nhất định sẽ liên hệ với đại bá!
Viên Khải Lâm bấy giờ mới quẫn bách gật gật đầu, lộ ra một nụ cười khờ khạo, thúc giục Hạ Thanh Tâm:
- Mau lên xe, mau lên xe, đừng làm lỡ giờ lành!
Sau đó lão lại nghiêng đầu hỏi Hạ Phi Vũ đứng bên người:
- Làm sao ta không thấy được tân lang? Vị nào là tân lang...
Da mặt Hạ Phi Vũ co quắp, hừ nhẹ một tiếng liếc xéo Viên Khải Lâm nói:
- Tân lang là Huyền Nguyệt tiên tôn của Vân Tê Cung, đó chính là thượng thần, sao có thể đến loại tông môn bất nhập lưu như chúng ta được...
Viên Khải Lâm không còn dám to tiếng, còn phi thưởng khϊếp sợ nói:
- Nhưng mà hôm nay là ngày hắn thành hôn...là hắn muốn cưới Uyển Nhu nhà ta, vì sao hắn không tới?
Lỗ tai của Hạ Thanh Tâm vẫn rất thính, nghe được Viên Khải Lâm nói như vậy, trong lòng tương đối cảm động.
Tất cả mọi người ở đây, bao gồm người trong môn phái hay những bá tánh đứng đường cướp đoạt kẹo mừng, người duy nhất vì nàng móc tim móc phổi, khả năng cao cũng chỉ có một cái Viên Khải Lâm.
Tất cả mọi người đều cho rằng, Tạ Lan thân phận cao cỡ đó, không tới nghênh thú thê tử mới của mình là chuyện bình thường.
Chỉ có Viên Khải Lâm vẫn luôn chấp nhất mà truy vấn:
- Hắn không tới đón dâu, có phải là không thích Uyển Nhu nhà ta?
Hạ Phi Vũ biết tính cách chấp nhất của Viên Khải Lâm, trước đây bởi vì muốn đi trồng trọt, một thân linh căn tuyệt đỉnh nói không cần liền không cần, chín con trâu đều kéo không trở lại.
Hiện giờ nếu không giải thích rõ ràng với lão, về sau chính mình chắc chắn sẽ bị phiền chết.
Bởi vậy Hạ Phi Vũ khoác bả vai của Viên Khải Lâm, kéo lão tới bên cạnh, tinh tế nói cho lão biết tông chủ Vân Tê Cung đưa lên bao nhiêu sính lễ, lại coi trọng Uyển Nhu nhà bọn họ bao nhiêu.
Hạ Thanh Tâm cũng không tiếp tục trì hoãn, nhấc chân cất bước đi lên bậc thang.
Nhưng trước khi lên xe, nàng vẫn nghiêng đầu nhìn thoáng qua vừa rồi đỡ lấy nàng đứng vững xong lại đột nhiên đem nàng ném ra Tạ Hiên Hiên.