Chương 36: Lễ vật

Nhưng Hạ Thanh Tâm hiểu rõ, dù sao cũng là đi tiếp một cái kim linh mạch biết di động quan trọng như nàng, Tạ Lan liền xem như vì mặt mũi của bản thân mà không tự mình tới đón, thì vẫn cần phái phân thân tới, nhằm khống chế toàn cục.

Chẳng qua hắn bị Hạ Thanh Tâm vừa liếc mắt liền nhận ra, còn bị "hắc hổ đào tâm" một phen, theo bản năng liền hoảng loạn tránh né, phảng phất chỉ chậm một giây sẽ bị nàng chiếm tiện nghi.

Hắn cũng xác thực chưa từng chiếm được tiện nghi gì từ trên tay Hạ Thanh Tâm, hai người tiếp xúc với nhau vài lần, nhưng từ đầu đến đuôi, hắn đều là người bị hại.

Hạ Thanh Tâm đem chiếc ngọc bài truyền tin mà gã tu sĩ kia đưa cho nàng, tặng cho Viên Khải Lâm đứng trước mặt mình.

- Đại bá cầm lấy nó, chờ đến khi ta gả vào Vân Tê Cung, chuyển được phù văn của khối ngọc bài truyền tin này, liền sẽ liên hệ với đại bá, có chuyện gì đến lúc đó lại nói.

Viên Khải Lâm gắt gao cầm chặt ngọc bài truyền tin, rốt cuộc vẫn không nhịn được, hèn nhát mà chảy xuống nước mắt, gật đầu như rang lạc:

- Tốt...tốt...

Lão vội vàng đem ngọc bài truyền tin nhét vào trong l*иg ngực của mình, lại sờ sờ vài lần, từ trong l*иg ngực móc ra một cái khăn gói. Ở trước mặt Hạ Thanh Tâm luống cuống tay chân cởi khăn gói ra để lộ một cái vòng ngọc chất liệu chẳng ra sao.

Vòng ngọc loại này, thậm chí chất lượng tốt hơn, ở trong túi trữ vật của Hạ Thanh Tâm hiện tại, không có một trăm cũng có tám mươi.

Viên Khải Lâm cũng biết đồ vật của mình không quý trọng gì, lão vốn dĩ không định lấy ra, tuy rằng đây là thứ đáng giá duy nhất trên người lão, là sính lễ cưới vợ mà mẫu thân lão để lại.

Hôm nay, lão cho rằng mình chỉ có thể đứng từ xa nhìn "nữ nhi" một cái, không nghĩ tới nữ nhi sắp xuất giá, thái độ bỗng nhiên khác thường, thế mà trở nên ôn nhu với mình như thế.

Viên Khải Lâm bấy giờ mới có dũng khí lấy đồ vật ra, run run rẩy rẩy đưa tới trước mặt Hạ Thanh Tâm.

- Đây là...

Lão vốn định nói là bà nội của ngươi lưu lại, nhưng nghĩ tới "nữ nhi" cực kỳ không thích bà nội, liền ngừng lại đôi chút rồi nói:

- Ngươi xuất giá, đại bá cũng không có chuẩn bị gì...ngươi xem có muốn mang theo nó không?

Viên Khải Lâm nói chuyện vâng vâng dạ dạ, Hạ Phi Vũ đứng ở phía sau đều sốt ruột thay lão. Hạ Phi Vũ là biết lão, cũng biết linh căn của lão rất tinh thuần, lúc trước Viên Khải Lâm đi ra từ tông môn lớn, Hạ Phi Vũ vốn còn có ý định mượn sức một phen, ai ngờ Viên Khải Lâm thật sự không có tiền đồ, trong lòng chỉ nghĩ muốn trồng trọt.

Hạ Phi Vũ hận lão không tranh, trông thấy dáng vẻ hèn nhát của lão càng thêm tức giận, nhưng mấy hôm trước cũng xác thật là Hạ Phi Vũ phái người đi thông tri Viên Khải Lâm.

Rốt cuộc là hôn lễ của Hạ Thanh Tâm, lão vẫn phải nhẫn nại vị đại bá duy nhất này của nàng.

Hạ Thanh Tâm nhìn dáng vẻ của Viên Khải Lâm, cũng không cảm thấy lão hèn nhát, ngược lại cảm thấy lão còn có chút đáng yêu.

Dung mạo của Viên Khải Lâm thật sự không tồi, tuy rằng trên mặt lưu lại giấu vết của phong sương huyết vũ, nhưng cái loại lão nhân cao lớn thô kệch như một con gấu, trên thực tế tính cách lại mềm mại như bông, vẫn là trưởng bối của chính mình, không phải rất tốt ư?

So với những kẻ bị xã hội nam quyền tẩy não, cả người đều là đại nam tử chủ nghĩa, gia trưởng tốt hơn rất nhiều.

Hạ Thanh Tâm đem cây quạt đưa cho Hạ Hỉ, giơ tay vói vào trong ống tay áo rộng thùng thình, trực tiếp tháo chiếc vòng vàng trên tay xuống, sau đó đưa cánh tay trống rỗng ra trước mặt Viên Khải Lâm:

- Nếu là lễ vật mà đại bá tặng ta, vậy làm phiền đại bá giúp ta đeo lên.