Sau khi lấy nhẫn xuống, lão tự mình đi xuống chỗ ngồi, bước tới trước mặt Hạ Thanh Tâm, đưa cho nàng rồi nói:
- Là vi phụ suy xét không chu toàn, ngươi xác thật nên mang theo một cái linh khí trữ vật bên người.
Hạ Thanh Tâm đem dáng vẻ "nữ nhi ngoan" bày ra phi thường chân thật, sau khi tiếp nhận nhẫn trữ vật, âm thanh ngọt như mía lùi nói:
- Cảm tạ phụ thân, phụ thân là tốt nhất!
Sau đó, nàng lại hỏi một đống vấn đề liên quan tới nhẫn trữ vật, Hạ Phi Vũ đều một câu một câu kiên nhẫn giải đáp.
Chờ đến khi Hạ Thanh Tâm trở về từ chỗ Hạ Phi Vũ, trên ngón tay của nàng đã đeo một cái nhẫn trữ vật, ngoại trừ vật sống ra có thể nhét vào vật dụng của nguyên cả gian phòng.
Không thể không nói Lão Vương Bát Tạ Lan đối với chuyện cưới hỏi nàng vẫn rất làm ra vẻ, thế mà cung cấp cho Kim Vũ Tông không ít chỗ tốt.
Hạ Thanh Tâm trở lại biệt viện của chính mình, dùng linh lực thúc giục cái nhẫn trên tay, sau khi nếm thử vài lần, nhẫn mở ra, tản mát ánh sáng màu xanh oánh oánh, những nơi mà ánh sáng màu xanh chiếu đến, chỉ cần tâm niệm của nàng vừa động, đồ vật liền sẽ bị thu vào.
Nàng bắt đầu thu thập một ít đồ vật đòi hỏi từ Hạ Phi Vũ mấy ngày qua, vàng bạc châu báu, lăng la tơ lụa, son phấn, bao gồm cả chăn đệm trên giường, những thứ ấy ở trong mắt người tu tiên hiển nhiên không tính là cái gì, nhưng ở trong mắt Hạ Thanh Tâm lại là thứ tốt hàng đầu.
Nàng dự định đem tất của mấy thứ này đều mang đi, trên Vân Tê Cung khẳng định không có đồ vật của phàm nhân, có rất nhiều vật dụng đều là đồ dùng hằng ngày mà nàng phải dùng tới.
Đến lúc đó, yêu cầu Lão Vương Bát Tạ Lan kia cho phép nàng xuống núi mua vật dụng khẳng định sẽ rất khó khăn, vì thế, Hạ Thanh Tâm dự định trước khi lên núi, phải đem đồ dùng sinh hoạt chuẩn bị đầy đủ.
Sau đó giống như ốc sên chuyển nhà, chỉ cần lên núi rồi thì cả đời khỏi cần xuống.
Hạ Thanh Tâm đặc biệt hăng hái thu đồ vật, Hạ Hỉ thấy thế cũng tò mò đi theo sau lưng nàng, Hạ Thanh Tâm tuỳ tiện cầm lên một món châu báu, nhét vào trong l*иg ngực Hạ Hỉ nói:
- Hôm nay ngươi hắt nước bẩn rất không tệ, đây là phần thưởng của ngươi.
Hạ Hỉ tức khắc bị kinh sợ, ôm đồ vật trong l*иg ngực trợn trừng mắt, cả người choáng váng, há miệng thở dốc, không nói ra lời, dù sao trong khoang miệng của nàng không có đầu lưỡi.
- Để cho ngươi cầm ngươi liền cầm đi, ngày lành tháng tốt của hai chúng ta còn ở phía sau đâu!
Hạ Thanh Tâm nói tiếp:
- Ngươi ở thế gian hẳn là có thân nhân đi? Tìm cơ hội trở về một lần, mấy thứ kia nếu ngươi không cần thì để lại cho người nhà. Một khi cùng ta lên núi, vậy thì cả đời của ngươi sẽ không có cơ hội xuống núi.
Hạ Hỉ lệ nóng doanh tròng, vốn dĩ là một cô nương gầy gò ốm yếu, khóc lên trông càng đáng thương hề hề.
Thậm chí có chút giống với vai nữ chính trong một bộ phim truyền hình khổ tình mà Hạ Thanh Tâm từng xem qua, bộ phim truyền hình kia gọi là Ấm Xuân, khổ đến mức mỗi lần Hạ Thanh Tâm nhớ lại đầu lưỡi đều quằn quại.
Hạ Hỉ một bên rơi lệ một bên gật đầu cười cười, nàng không nói ra lời nên chỉ có thể gật đầu, tỏ vẻ chính mình nguyện ý đi theo Hạ Thanh Tâm.
Hạ Thanh Tâm đương nhiên biết nàng sẽ nguyện ý, sau khi đem Hạ Hỉ bắt về, nàng sớm đã đi tìm quản sự hỏi han một chút về cuộc đời của Hạ Hỉ.