Tạ Lan nhìn thấu thương sinh đại đạo, nhìn thấu nhân sinh mang theo thất tình lục dục, cũng mang tham sân si niệm, trong lòng khinh thường nhân tính, đồng thời cũng cảm thấy Hạ Thanh Tâm làm cho hắn có chút thất vọng.
Hắn vốn dĩ cho rằng, nàng bị Địa Nguyên Kim Tủy Thú bám vào người, vẫn còn có thể bảo trì thần trí, hẳn là có cái gì đó khác biệt.
Hóa ra cũng chỉ là như vậy!
Nhưng đây là từ lúc hai người gặp mặt tới nay, Tạ Lan có một cái suy đoán chính xác nhất về Hạ Thanh Tâm, hơn nữa, còn là chó ngáp phải ruồi.
Nàng vốn là một tục nhân ham vinh hoa phú quý, thích hưởng thụ nha ha ha ha ha.
Tạ Lan tự nhận là mình đã nỗ lực “cứu nàng”, đi Thiên Chi Cảnh, Hạ Thanh Tâm ít nhất còn có thể sống sót được thêm vài chục năm, tuy rằng sẽ bị chậm rãi dày vò ở trong băng giá.
Nhưng nếu bản thân nàng không muốn đi Thiên Chi Cảnh, chờ đến sau khi gả cho hắn, bất luận đám tông chủ của các tông môn kia muốn dùng phương pháp gì tróc ra Địa Nguyên Kim Tủy Thú, liền không phải Tạ Lan muốn giữ được mạng của nàng là có thể giữ được.
Tuy hắn là Tiên Minh tôn trưởng, nhưng mà giới tu chân có mấy trăm tông môn, đại năng tu sĩ nhiều vô số kể, giới tu chân không phải là hắn một tay che trời, không phải cũng sẽ cho hắn mặt mũi.
Đám tiên trưởng nọ biết Địa Nguyên Kim Tủy Thú là kim linh mạch di động, thời điểm Địa Nguyên Kim Tủy Thú xuất thế sớm đã truy tung tới Kim Vũ Tông rồi.
Năm lần bảy lượt ở Tiên Minh triệu tập hội nghị, Tạ Lan khó khăn lắm mới có thể dùng lực nghị chúng, nghĩ ra phương pháp công bằng nhất là tự mình "trông giữ".
Hiện tại, bọn họ đều đang tề tụ ở Vân Tê Cung, từng người lòng tham không đáy, diện mạo xấu xí, giống như ác thú chảy nước dãi ròng ròng, đang chờ đợi tróc ra Địa Nguyên Kim Tủy Thú mà chia cắt đâu.
Nữ tử này thế mà thật muốn gả vào Vân Tê Cung, khác gì tự tìm đường chết?
Tạ Lan ngự kiếm mà đi, sau khi trở lại Vân Tê Cung, vì đưa cho mọi người một cái công đạo, hắn đành phải nặng nề trách đánh phân thân của chính mình, sau đó đem phân thân nhốt vào trong cấm địa trận Luyện Hồn.
Trận Luyện Hồn là cấm địa của Vân Tê Cung, bên trong giam giữ rất nhiều yêu thú cùng ma thú làm hại nhân gian, cũng là nơi trừng phạt chúng đệ tử.
Trong trận chia thành kim mộc thủy hỏa thổ ngũ hành trận pháp, mỗi một trận đều là cực hạn tra tấn. Thân thể của Tạ Hiên Hiên là thủy linh căn, Tạ Lan liền đem hắn giam vào trong hỏa trận, để cho hắn ngày đêm chịu đựng hỏa diễm thiêu đốt dày vò.
Thời điểm hắn tàn nhẫn, ngay cả chính mình cũng không buông tha.
Điều ấy khiến cho các đệ tử trong môn thổn thức liên tục, sôi nổi cầu tình giúp Tạ Hiên Hiên.
Tạ Lan đương nhiên là thiết diện vô tư.
Dù sao một chút dày vò kia, tuy rằng nhìn như rất đau đớn, nhưng truyền lại người hắn, đối với Tạ Lan mà nói cũng không đáng kể chút nào
Chỉ là xuống núi trộm gà không thành còn mất nắm thóc, Tạ Lan rất ít khi thất thủ như vậy.
Nhớ tới nữ tử hồn nhiên không biết chính mình đang tự tìm cái chết kia, trong lòng Tạ Lan không nhịn được nổi lên một tia bực bội nhưng rất nhanh liền tiêu tán.
Hắn làm sao có khả năng bởi vì một con kiến cắn một ngụm không đau không ngứa, liền thật sự đi để ý tới con kiến kia?