Chương 17: Đào hoa lưu thuỷ

Hạ Thanh Tâm trốn ở trong vòng bảo hộ, nhỏ giọng tán thưởng một tiếng, nam chính rốt cuộc là nam chính, kiếm quang nứt toạc, thân pháp và kiếm thuật vô cùng thần kỳ, coi như Hạ Thanh Tâm xem qua rất nhiều phim tiên hiệp cũng không làm đến loại trình độ đó.

Linh quang quanh thân hắn nổ tung, kiếm Bi Minh trong tay rung động ô ô, gió khóc rừng khóc, mặt đất chấn động, nhanh chóng cùng đám Ma tộc đánh nhau cùng một chỗ, đen trắng đan xen thiên địa biến sắc, quanh thân còn mang theo một màu thuỷ quang giống như sương trắng, cỗ phân thân này sở hữu thuỷ linh căn, cùng bản thể Tạ Lan giống nhau.

Trong cốt truyện, Tạ Lan đã tu luyện tới tu vi Bão Nguyên tam giai, thời điểm thuỷ linh căn tu luyện đến cảnh giới Bão Nguyên, đã có thể biến nước thành lưỡi đao.

Tạ Hiên Nhiên chỉ là một cái phân thân, liền có năng lực cường hãn như vậy, nếu là bản thể Tạ Lan, hắn thậm chí có thể vừa đối mặt liền đem lục phủ ngũ tạng của đối phương hoà tan thành máu loãng.

Đây cũng là tuyệt kỹ mà Tạ Lan vang danh giới tu chân: Đào Hoa Lưu Thuỷ!

Cái tên nghe vô cùng lãng mạn, giống như kể lể một cuộc tình liên miên bất tận, nhưng trên thực tế là đem máu huyết ở trước ngực kẻ địch ngưng tụ thành từng lưỡi dao sắc bén, xé thành từng cái động máu, cửa động chảy ra ngũ tạng, giống như từng đoá hoa đào.

Hạ Thanh Tâm nghĩ tới đây thì toàn thân khẽ run, cái tên kia kỳ thật cũng có tính toán, tính toán liên quan tới một cái lời kịch kinh điển giữa nam chính và nữ chính trong cốt truyện.

- Sư tôn, ngươi biết ngươi hoàn mỹ thế nào không? Ngươi hoàn mỹ tới mức đôi mắt của ta không tự chủ được mà đi theo ngươi, trái tim ta vì ngươi mà nhảy lên, tuyệt kỹ của ngươi rõ ràng có tên đẹp như vậy... Đào Hoa Lưu Thuỷ...nhưng vì cái gì ngươi lại vô tình như thế đây?

Gò má kiều mị của nữ chính chảy nước mắt giàn dụa, xem như thần tiên cũng phải mềm lòng.

Hạ Thanh Tâm đứng ở trong vòng bảo hộ trợn trắng mắt, thời điểm đọc tiểu thuyết cũng chẳng cảm thấy gì, hiện tại bản thân rơi vào trong hoàn cảnh thật đúng xấu hổ đến mức làm ngón chân của nàng co cụm rồi.

Mà chỉ một cái thời gian trợn trắng mắt đó, Tạ Hiên Hiên đã đem đám Ma tộc đối diện đánh bay, sau khi kiếm Bi Minh nhiễm máu, tiếng kêu thảm càng thêm thê lương.

Trong đám Ma tộc, có mấy kẻ đã quỳ rạp ở trên mặt đất không còn tiếng động, gã thủ lĩnh đầu dê nhìn về phía Hạ Thanh Tâm, mười phần không cam lòng mà gào thét một tiếng, sau đó dẫn theo quần ma cuống cuồng bỏ chạy.

Tạ Hiên Hiên cũng không đuổi theo, trên thân kiếm của hắn có bôi độc, là loại độc chuyên môn dùng để đối phó Ma tộc, những người kia căn bản không thể chạy ra khỏi rừng cây.

Quả nhiên, đám Ma tộc vừa mới chạy được vài bước, liền đồng loạt mềm mại ngã xuống trên mặt đất, không còn tiếng động.

Tạ Hiên Nhiên chuyển động bội kiếm trong tay, một bên xoay người một bên vẽ ra một đạo kiếm hoa mười phần xinh đẹp.

Hắn giơ tay, vòng bảo hộ liền một lần nữa hóa thành tiểu Linh Đang, rơi vào trong tay hắn, trầm giọng nói với Hạ Thanh Tâm:

- Nơi đây không nên ở lâu, hiện tại chúng ta liền rời đi!

Hạ Thanh Tâm ôm bụng chính mình nói:

- Nhưng mà ta đói bụng!

Động tác của Tạ Hiên Hiên hơi dừng đôi chút, khẽ nhíu mày, khó hiểu hỏi:

- Ngươi đêm qua không phải ăn nguyên một con thỏ rồi hay sao?