Chương 15: Người không háo sắc thì có gì tốt? How are you sao?

Ánh mặt trời bị ngăn trở, Hạ Thanh Tâm mở to mắt liền thấy được Tạ Hiên Nhiên.

Hắn đứng ngược ánh nắng, cả người như bị khảm lên một tầng viền vàng, khác biệt với đêm qua, bị ánh lửa chiếu rọi mông lung mà thần bí, hôm nay Hạ Thanh Tâm rốt cuộc có thể trông thấy hắn một cách hoàn chỉnh rõ ràng.

Dung mạo của Tạ Hiên Hiên thật sự đã có chút vượt qua phạm trù của nhân loại.

Một đầu tóc dài nửa thước, giống như thác nước chảy xuôi từ trên đỉnh đầu xuống dưới, mặt mày phong duệ trầm túc, mắt như đầy sao vỡ vụn.

Hô hấp của Hạ Thanh Tâm hơi hơi ngừng rồi, lẳng lặng thưởng thức nhân gian tuyệt sắc trước mặt một phen, còn chưa mở miệng liền nở nụ cười, đôi mắt hồ ly nheo lại.

Trong lòng thậm chí ẩn ẩn xao động.

Nàng biết lại là tiểu quái thú trong cơ thể đang quấy phá, kỳ thật chính nàng cũng có chút bất đắc dĩ, người ta chiếm được Địa Nguyên Kim Tủy Thú, đều là muốn hủy thiên diệt địa trở thành bá chủ thế giới, hoặc là phú giáp thiên hạ, đứng phía trên vạn người.

Mà nàng chiếm được nó, vì sao lại năm lần bảy lượt động da^ʍ niệm.

Hạ Thanh Tâm nếm thử áp chế đôi chút, nhưng mà rất nhanh liền từ bỏ.

Người không háo sắc thì có gì tốt? How are you sao?

Đặc biệt là khi nhìn thấy hai tay Tạ Hiên Nhiên trống trơn, sáng sớm mò mặt chạy ra ngoài thế mà còn chưa tìm đồ ăn cho nàng, thế là nàng lại nổi lên ý xấu.

Hạ Thanh Tâm đột nhiên đứng dậy từ trên tảng đá, đi về phía Tạ Hiên Hiên, không hề báo trước mà duỗi tay kéo lấy cổ áo của hắn, trực tiếp nhón mũi chân, áp sát mặt vào đầu hắn, mục đích chính là muốn hôn môi hắn.

Hạ Thanh Tâm đương nhiên sẽ không thành công, nàng cũng không cho rằng mình sẽ thành công.

Nàng rất nhanh đã bị Tạ Hiên Hiên kịp phản ứng lại nhấc tay đẩy ra, ngã ngồi ở trên tảng đá.

Vẻ mặt của Tạ Hiên Hiên rốt cuộc không khắc chế nổi, kinh ngạc mà trừng mắt liếc Hạ Thanh Tâm, trên trán nổi đầy gân xanh.

Tạ Lan sống một ngàn hơn năm, còn chưa từng gặp qua đồ lưu manh nào dám hôn môi hắn...

Cho dù là phân thân, từ trước đến nay cũng nhận được người người kính trọng, mặc dù sẽ rước lấy một ít đào hoa phiền toái, nhưng cũng không có vị nữ tu nào sẽ to gan giống như nữ nhân trước mặt.

Không đợi Tạ Hiên Hiên lớn tiếng quát to, Hạ Thanh Tâm ngược lại đã ác nhân cáo trạng trước.

- Ngươi căn bản không yêu ta, ngươi không ngủ cùng ta, cũng không hôn ta...

- Ta từ bỏ một mối hôn sự tốt như vậy, cùng ngươi chạy đến cái nơi chim không thèm ỉa này, kết quả ngươi lại là kẻ phụ tình.

Tạ Hiên Nhiên hơi hơi mở miệng ra, lời vừa nói tới yết hầu liền nuốt trở về.

Hắn...hắn là cái gì?

- Ô ô ô ô..

Hạ Thanh Tâm khóc như vương bà hát tuồng, đáng tiếc, hát cả buổi khản cả giọng mà kèn trống gì cũng chả có.

Nàng thật đúng là nặn ra một giọt nước mắt, chủ yếu là che miệng ngáp một cái, nước mắt liền tự mình rơi xuống.

Nàng “khóc lóc” lên án nói:

- Nếu ngươi không yêu ta, căn bản không cần thân thể của ta, vì cái gì ngươi muốn đem ta mang ra! Ngươi đem ta đưa trở về đi! Để cho ta đi thành hôn, để cho ta đi gả cho lão nhân hơn một ngàn tuổi, nghe nói dáng vẻ xấu xí trông như quái vật kia đi.

Tạ Hiên Nhiên chậm rãi nhắm miệng lại, cắn chặt răng.

Lão nhân?

Dáng vẻ của hắn xấu xí trông giống quái vật?

Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng nhẫn nhịn không chửi bậy đi ra.