- Bọn họ ở nơi đó! Mau mau vây lại!
- Tuyệt đối không thể để cho bọn họ chạy thoát! Hôm nay, chúng ta nhất định phải cướp lại Nhị Thập tiểu thư!
- Các sư huynh đệ, mau cùng ta bày trận Tru Tiên!
Lập tức, linh quang bay loạn đầy trời, kiếm quang càng giống như mưa rào phủ xuống.
Một cái võng lớn bện từ linh lực ngăn cản hai người đang tay nắm tay muốn ngự kiếm bay lên, cái võng lớn che trời lấp đất chụp về phía đầu bọn họ.
Hạ Thanh Tâm chỉ cảm thấy chính mình biến thành một con côn trùng vướng ở trên mạng nhện, giống như con ba ba nằm ở trong hũ, mắt thấy sắp bị đối phương bắt được.
Đột nhiên người đang kéo tay nàng đem nàng buông ra, giống như đùa nghịch một con thú bông vặn bả vai của Hạ Thanh Tâm, xoay người tại chỗ, một chưởng vỗ vào giữa lưng nàng.
Tiếp theo, Hạ Thanh Tâm chợt cảm giác cả người nhẹ bẫng, rồi tựa như một cái diều đón gió mà lên, bị một chưởng ẩn chứa linh lực trực tiếp vỗ bay lên cao, bay về phía rừng cây ở phía xa xa.
Hạ Thanh Tâm sống hai đời, nhưng đây là lần đầu tiên trải nghiệm việc bay trên trời, còn là cái loại bay mà không có dây cáp bảo hộ. Khiến cho nàng sợ tới mức hét toáng lên, mà thân thể thì chuẩn bị đυ.ng trúng một thân cây.
Má ơi! Nếu đυ.ng phải thì coi như không chết cũng tàn tật.
Dưới tình thế cấp bách, Hạ Thanh Tâm dồn khí ở đan điền, dự định điều động linh khí trong cơ thể nhằm tự mình cứu mình.
Nhưng chả được cái mẹ gì!
Từ lúc Hạ Thanh Tâm xuyên việt đến nay, liền chưa bao giờ sử dụng được linh lực trong người cho nó nên hồn.
Nàng hao hết sức lực, cũng chỉ có thể từ đầu ngón tay bắn ra một ngọn lửa to bằng ngọn lửa của que diêm, rất nhanh đã bị gió thổi tắt.
Hạ Thanh Tâm cuối cùng chỉ kịp ôm lấy đầu mình, cho dù đâm chết cũng phải giữ gìn nhan sắc, đừng có chết mà đầu sưng vù giống như cái đầu heo là được.
Nàng nhắm hai mắt lại, trong lòng còn tồn tại chút tâm lý may mắn, lỡ mình chết rồi liền có thể trở về thì sao?
Sau đó, thời điểm nàng sắp đυ.ng trúng gốc cây, phía sau chợt vang lên một tiếng nổ lớn, cùng với âm thanh đám người ngã xuống đất kêu thảm. Trận pháp Tru Tiên càng bị xé rách tan tành, mà bờ eo thon của Hạ Thanh Tâm thì thình lình bị một cái roi dài làm bằng xương trắng quấn chặt.
Ngay sau đó, nàng giống như con diều đứt dây, ở thời điểm một giây trước khi tiếp xúc thân mật với thân cây, bị kéo ngược về phía sau.
Thời khắc rơi xuống mặt đất, cả người Hạ Thanh Tâm đã mềm thành một sợi bún, trượt chân ngã sấp mặt chó.
Nhưng nàng cũng không thật ngã xuống mặt đất, mà là bị hai bàn tay cực kỳ có sức tiếp được, rơi vào trong một cái l*иg ngực cực kỳ cường tráng.
Mà l*иg ngực cường tráng kia đến từ tiểu tình lang của nàng.
Tiểu tình lang ôm nàng bay lên không trung, ngự kiếm rời đi, hai người một đường bay vào trong chỗ hoang sơn dã lĩnh trước mặt.
Mà truy binh phía sau bám riết không tha, đuổi theo hai người thật lâu thật lâu, mãi cho đến khi Hạ Thanh Tâm hoài nghi hai người sắp bay ra khỏi biên giới của nước Triệu Nhật, bọn họ mới thoát khỏi truy binh.
Cái tiểu tình lang này của Hạ Thanh Tâm cực kỳ lợi hại, không riêng gì chạy trốn rất mau, mà dọc đường đi tuy rằng liên tục mạo hiểm, đem nàng ném tới ném lui, lại chưa từng khiến cho nàng bị thương.
Nhưng mà Hạ Thanh Tâm vẫn bị say kiếm.
Nàng vốn là cái đứa dễ say xe, mà vừa rồi bị ném lên trời ném xuống đất mấy chục lần, nên chờ đến lúc hai người dừng lại ở một chỗ rừng núi rậm rạp, Hạ Thanh Tâm liền dựa vào một gốc đại thụ bắt đầu nôn thốc nôn tháo.
- Oẹ...oẹ...oẹ...
Khốn nạn! Nàng có lẽ chính là vị tu sĩ duy nhất say kiếm ở trong thế giới tu chân này đi.
Hạ Thanh Tâm đem đồ ăn ngon mới ăn khi sáng đều phun sạch, nội tâm vô cùng tiếc rẻ.
- Ngươi không sao chứ?
Âm thanh của tiểu tình lang vang lên trong đêm khuya giữa nơi rừng rậm hoang vắng, âm thanh vô cùng trầm thấp và gợi cảm.
Nhưng mà Hạ Thanh Tâm chẳng thèm quay đầu lại, chỉ xoay tay lắc lắc với hắn, trong lòng mắng to một tiếng:
- Lão Vương Bát, ngươi giả vờ cái chó gì? Còn không phải là âm mưu của ngươi?