Tuy nhiên thiên lôi dành cho nữ chính không giống với người thường, Nguyên Kính Chi bởi vì thần hồn bị hao tổn, sau khi biết được thể chất của Thư Điềm Điềm, liền đánh chủ ý lên trên đầu nàng.
Rõ ràng Nguyên Kính Chi lớn lên xem như tuấn tú, nhưng nhìn gương mặt kia, Thư Điềm Điềm lại nhớ tới miêu tả trong cuốn tiểu thuyết về sau mình sẽ chết thê thảm như thế nào, gần như theo bản năng mà nắm chặt lấy lòng bàn tay của mình.
Ánh mắt tham lam của Nguyên Kính Chi lướt trên người nàng, đại khái là bởi vì Thư Điềm Điềm và Lăng Nhược Thủy lớn lên có chút tương tự nhau, nhưng trong nụ cười của cả hai có chút gì đó khác biệt.
“Thư cô nương, ngươi biết nơi này là nơi nào sao? Đây là miếu nương nương gần lối vào của Hư Uyên nhất.”
“Không biết cô nương đã từng nghe qua về một truyền thuyết?”
Giọng nói của hắn vẫn luôn cực nhẹ cực thấp, giống như đang hù dọa con nít, cho nên Thư Điềm Điềm không nghe rõ hai chữ “Hư Uyên.
“Nghe nói, trong miếu nương nương này, mỗi năm đều có người đưa tế phẩm tới đây, nếu là nửa đêm, thời điểm tế phẩm bị tra tấn phát ra âm thanh quá lớn, sẽ kinh động đến thứ bên trong Hư Uyên...”
“Vì gương mặt này của ngươi, ta sẽ cho ngươi thống khoái, cho nên lát nữa có đau, cũng ngàn vạn lần không nên phát ra bất kỳ âm thanh gì....”
“Bang –“ một tiếng, cái lu bên người Thư Điềm Điềm bị nàng đá đổ.
Nguyên Kính Chi và nhóm tà tu phía sau: ....
Nhóm tà tu đột nhiên phát ra một trận cười thật lớn, tiếng cười khủng bố thô ráp vang vọng khắp miếu nương nương.
Thư Điềm Điềm thu lại bàn chân vừa đá ra của mình, chỉ cảm thấy mu bàn chân hình như bị chuột rút. Vừa rồi ký ức của Thư Điềm Điềm về “Hư Uyên” đột nhiên ùa về trong đầu, vì thế Thư Điềm Điềm gần như theo bản năng mà làm ra hành động này.
Nhưng bên ngoài đột nhiên truyền đến động tĩnh, tiếng cười thô ráp cũng ngừng lại theo.
Điều đáng sợ nhất là không khí im lặng một cách đột ngột.
Thư Điềm Điềm cũng ngừng hô hấp.
Đúng vậy, Thư Điềm Điềm chợt nhớ tới, nếu là Hư Uyên... Cái truyền thuyết này có thể là sự thật.
Nguyên Kính Chi vốn phái thủ hạ đi xem, lại thấy thủ hạ mãi không quay lại, nhất thời nhíu mày, liếc mắt nhìn Thư Điềm Điềm một cái rồi đi ra ngoài.
Thời điểm nhóm tà tu đi xem xét tình huống, sợi dây thừng phía sau Thư Điềm Điềm cũng bị nàng cởi ra, hiển nhiên khi đám tà tu xoay người – Thư Điềm Điềm giống như cá trạch, nhanh chóng chui xuống gầm giường.