Đôi mắt đào hoa ngậm nước hơi nhếch lên, mặt ngọc mày ngài, nhìn qua vô cùng rực rỡ, lúc này mồ hôi lạnh ròng ròng, càng khiến người ta có cảm giác giống như một cây liễu yếu ớt trong gió. Nàng thử cười một cái, khi cười rộ lên đôi mắt cong cong như trăng non, có hai chiếc răng nanh nhỏ, còn có một nốt ruồi ở trên chóp mũi, xinh đẹp vô cùng.
Thật không hổ là cành hoa trong Thiên Cơ Tông, nữ chính có phi ngựa cũng khó bắt kịp bạch nguyệt quang.
Trong lòng Thư Điềm Điềm nở rộ, đặc biệt là khuôn mặt này lớn lên rất giống với gương mặt đời trước của nàng, giống như là kéo đầy tất cả các giá trị vẻ đẹp, vì điều này.... nàng cảm thấy bản thân còn có thể tiếp tục sống tạm bợ!
Tuy nhiên, cảm giác lạnh lẽo lại bắt đầu lan đến khắp tứ chi và xương cốt của nàng, lạnh đến mức khiến môi Thư Điềm Điềm phát run. Thư Điềm Điềm không biết đám tà tu này muốn đi đâu, trong nguyên tác chỉ giải thích ngắn gọn về cái chết của Thư Điềm Điềm, Thư Điềm Điềm chỉ biết rằng lão tổ của đám tà tu này tên là Nguyên Kính Chi, là người thứ nhất sau này sẽ theo đuổi nữ chính, có thể coi như là nam phụ.
Hơn nữa, chờ đến lúc Lăng Nhược Thủy chính thức hoàn thành việc bái sư, phỏng chừng phải đến khuya sư tôn mới phát hiện việc nàng mất tích.
Thư Điềm Điềm chỉ có thể chịu đựng và chịu đựng, sau đó lại mơ màng ngủ thϊếp đi.
Chờ đến khi Thư Điềm Điềm tỉnh lại, nàng đã bị trói chặt, buộc ở trên chiếc giường uyên ương long phụng, nơi đây là một ngôi miếu nương nương có vẻ rách nát, với những tấm rèm màu đỏ cũ kỹ buông xuống, xung quanh là những cửa sổ bằng gỗ rách nát cùng những cây cột gỗ, khiến cho chiếc giường cưới long phụng màu đỏ càng thêm chói mắt.
Trong bóng đêm. Giống như có một tầm mắt dính nhớp chăm chú nhìn vào nàng, mang theo một chút ngả ngớn khinh thường.
“Đệ nhất mỹ nhân của Thiên Cơ Tông, chẳng qua cũng chỉ có vậy, thế mà lại là phế vật luyện khí.... Thậm chí so với một ngón tay của nàng ấy cũng không bằng.”
Câu phía sau kia giống như lời thì thầm, có chút nghe không rõ.
Nhóm tà tu đều sôi nổi hành lễ, Thư Điềm Điềm theo tầm mắt của bọn chúng nhìn qua, lại nhìn thấy một nam nhân trẻ tuổi mặc hồng y không giống với từ “lão tổ” trong miệng đám người kia lắm, hướng về phía nàng nhe răng cười.
Đây chính là Nguyên Kính Chi nam phụ được yêu thích nhất trong tiểu thuyết, là tà tu có tu vi nguyên anh, không chuyện ác nào là không làm, nhưng lại cố tình chỉ quan tâm đến Lăng Nhược Thủy một bông hoa trắng nhỏ, thậm chí còn vì nàng ta mà chắn thiên lôi.