Chương 15

Đại khái là đã nằm nhiều năm, trên thân rồng thậm chí còn mọc lên nhiều loại linh thảo khác nhau, thế cho nên lúc đầu Thư Điềm Điềm mới không phát hiện ra mình đang dẫm lên thân một con rồng.

Dưới ánh mặt trời, những đốm sáng màu vàng nhỏ vụn đó, nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện đó là máu rồng chảy ra từ những vết thương tưởng chừng như không bao giờ lành.

Xinh đẹp, dữ tợn, tràn đầy sát khí chết chóc.

Thư Điềm Điềm bị sốc đến mức rất lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại, tuy nhiên, là một y tu, phản ứng đầu tiên khi thấy những vết thương như vậy – đó là cắt bỏ, cầm máu và băng bó.

Thư Điềm Điềm định thần lại, đè lại bàn tay đang ngo ngoe rục rịch muốn lấy thuốc từ trong túi ra – có bệnh thì chữa những mạng thì không thể chữa!

Nhìn những đóa hoa xích viêm không có điểm cuối, Thư Điềm Điềm đột nhiên nghĩ đến những bông hoa xích viêm nở ra từ những vết máu nhỏ giọt trên mắt cá chân của Hư Uyên lão tổ, nhìn về phía con rồng kia: Đó hẳn là linh thú bản mạng của Hư Uyên lão tổ đi?

Trong cuốn tiểu thuyết ‘Sư Tôn Coi Ta Là Thế Thân’ này, thực ra cũng không có nhiều miêu tả về lão tổ Hư Uyên, khi lên sân khấu cơ bản đều là gϊếŧ người, là kẻ thù công khai của toàn dân, vẫn luôn bị chính phái tìm mọi cách gϊếŧ chết.

Trong sách cũng không hề đề cập đến linh thú của Hư Uyên lão tổ, nhưng nếu ngẫm lại, cách đó không xa chính là nơi ở của ma đầu đó, vậy thì con rồng này khẳng định là do hắn nuôi.

Đối với con dân Trung Quốc mà nói, nhìn thấy thần thú của đất nước sắp chết mà không cứu, tâm tình cũng giống như việc chứng kiến gấu trúc bị ngược đãi ở một vườn bách thú nào đó ở nước ngoài, nhưng bản thân nàng hiện tại là tượng Phật đất qua sông, nào dám chạm vào rồng của đại ma đầu?

Thư Điềm Điềm bất đắc dĩ nhìn con rồng, dứt khoát tìm một góc ẩn nấp đưa lưng về phía con rồng, mắt không thấy tâm không phiền, nàng đặt mông ngồi xuống, mở hòm thuốc mang theo bên người ra, bắt đầu kiểm kê toàn bộ tài sản của mình.

Bị nhốt ở trong thân thể mười sáu năm, tuy rằng cái gì Thư Điềm Điềm cũng không thể làm được, nhưng vẫn có thể nghe nhìn, bởi vì nhàm chán, nàng đã học hết tất cả những cái nên học và không nên học.

Thư Điềm Điềm vẫn luôn cho rằng, trước khi mình có thể nắm quyền kiểm soát cơ thể, bản thân giống như bị mất trí nhớ, bị cưỡng ép đưa vào làm npc.

Mà ý thức thuộc về mình lại bị nhốt lại không thể cử động, mãi cho đến khi chết mới có một tia hy vọng, nàng đã thay đổi được cục diện phải chết, lấy lại quyền kiểm soát cơ thể.