Chương 13

Hư Uyên, tin tức tà tu nguyên anh Nguyên Kính Chi dài quá chân thi nhau truyền ra ngoài, nhưng điều khiến người ta hoảng sợ hơn cả lại là: Đại ma đầu thức tỉnh.

Lão tổ Hư Uyên ước chừng đã hai mươi năm không xuất hiện. Đến mức điều cấm kỵ không được nói to sau khi trời tối đã dần trở thành một truyền thuyết.

Nguyên Kính Chi cũng là một tà tu trưởng thành trong vòng hai mươi năm qua, không phải không biết đến điều cấm kỵ này, mà là hắn không để ở trong lòng, bây giờ lại vừa vặn đυ.ng tới đêm trăng tròn, cho dù có chết cũng không thể khiến cho người ở Hư Uyên đồng cảm.

Nhưng là tà tu, ai lại không có chút bản lĩnh để bảo vệ tính mạng của mình chứ?

Kêu cũng chưa kịp kêu một tiếng đã trực tiếp bị đánh đến hồn phi phách tán, nhưng cờ trấn hồn của Nguyên Kính Chi được đặt ở dinh thự trong quỷ vực lại bảo vệ cho hắn một tia thần hồn cuối cùng.

Nhưng câu đầu tiên sau khi Nguyên Kính Chi tỉnh lại lại gần như nghiến răng nghiến lợi oán độc: “Hay lắm một ả tiểu y tu.”

Vốn dĩ hắn ta định vì người trong lòng mà diệt trừ mối họa lớn này, thuận tiện lấy dùng làm lô đỉnh trị vết thương do thiên lôi gây ra, nhưng Nguyên Kính Chi hiện tại đang liều chết chạy thoát, ngay cả một tia thần hồn cũng bị gió thổi tới lảo đảo, cũng chỉ có đi trên con đường quỷ tu, không nói đến tổn thất về tu vi, ngay cả cơ thể của chính mình cũng bị mất.

Mộng tưởng bị đập tan, làm sao Nguyên Kính Chi lại không tức giận chứ?

Giờ khắc này ở trong biển hoa xích viêm, Thư Điềm Điềm bị nhớ thương hắt xì một hơi, nàng ngay lập tức dừng bước, cúi đầu nhìn kỹ “mặt đất”

Trong Hư Uyên tất cả đều là tà tu, một y tu giai đoạn luyện khí quả thật không thể sống được, nếu Thư Điềm Điềm không muốn ra ngoài làm đồ ăn cho các vị đại ca đại tẩu thì chỉ có thể tạm thời thành thật mà ở trong biển hoa xích viêm này. Vì mạng sống của mình, Thư Điềm Điềm cũng muốn tìm hiểu xem “mặt đất” này đến tột cùng là thứ gì.

Nếu nhìn kỹ mặt đất nơi Thư Điềm Điềm đang đứng, sẽ thấy thực ra chúng là vảy của sinh vật khổng lồ nào đó, màu đen huyền, bên trên còn có hoa văn phức tạp, các cạnh sắc nhọn phát ra ánh sáng lạnh lẽo, thật sự là đẹp đến mức khiến người ta nhịn không được muốn duỗi tay chạm vào nó.

Nhưng điều tệ nhất là Thư Điềm Điềm phát hiện, cái vảy này to bằng hai cái đầu của nàng, cho dù với chiều cao của Thư Điềm Điềm, nàng cũng hoàn toàn không thể phán đoán được hình dáng của sinh vật này.