Chương 23: Một mình ta là được

"Ninh Nhi!" Tiên Hậu đầu tiên là ôm chặt Đế nữ, dùng hành động nói lên sự yêu thương và nhớ nhung của bà với Đế nữ, trong giọng nói tràn ngập sầu lo: "Ninh Nhi của ta, sao con không nói chuyện? Để mẫu hậu xem con nào."

Bà hơi nới lỏng tay, nhưng không buông ra, chỉ để đầu của Đế nữ có thể hướng ra sau một chút, để bà thấy rõ mặt.

Mấy chuyện lạ lẫm này, làm Phong Thầm vẫn chưa thể hoàn hồn.

Ngay sau đó, hắn bị đôi bàn tay ấm áp mềm mại ôm lấy mặt hơi nâng lên, đối diện với hốc mắt ươn ướt của Tiên Hậu, ánh mắt ngập tràn lo lắng và tình thương không hề che giấu.

Lúc hắn còn có chút ngẩn ngơ, đã bị một tiếng "Trời ạ" không kiểm soát được âm lượng của Tiên Hậu kéo lại.

"Con xem mình đã gầy đến mức nào rồi! Trên mặt chẳng còn tí thịt nào!"

Mặt Tiên Hậu đầy phiền muộn: "Trước đó mẫu hậu còn có thể véo được chút thịt trên mặt con, hiện giờ chẳng có gì, không xinh xắn nữa rồi."

Phong Thầm:......?

Tiên quan khác thấy thế liền chủ động rời đi, để không gian cho mẫu tử này.

Tiên Hậu chuyển tầm mắt sang Phong Hành tiên quân phía sau 'Đế nữ': "Hành Nhất, lần này may mà có ngươi. Sau khi trở về sẽ có người đích thân đưa ban thưởng đến Tiên phủ của ngươi."

Phong Hành Nhất hành lễ với Tiên Hậu: "Đa tạ Tiên Hậu."

Tiên Hậu: "Ngươi lui trước đi. Tiên Đế còn muốn nói thêm với Ninh Nhi mấy câu, e là Ninh Nhi có thể sẽ về Tiên phủ muộn một chút, ngươi cũng đừng đợi ở đây."

Phong Hành Nhất nhìn dáng vẻ trầm mặc của "Đế nữ" một lần cuối mới rời đi.

"Phù Ngạn." Tiên Hậu quay đầu gọi một tiếng, "Hai ngày qua Tiên phủ của Đế nữ đã sửa xong, ngươi về trước dọn dẹp. Lát nữa ta sẽ cho người thông báo ngươi tới đón Ninh Nhi."

"Vâng, nô tỳ đã rõ."

Những người này vừa đi, Tiên Hậu liền ôm "Đế nữ" nói: "Ta biết nhất định Tử Lôi kia làm con khổ sở không ít! Con nằm vài ngày đã tỉnh lại đã là chuyện vô cùng may mắn, con lại còn muốn chạy ra ngoài! Trách ta, trách bọn ta thấy con không sao chỉ là chưa tỉnh, liền nghĩ ắt hẳn vào Quan Thế đài sẽ không sao, bằng không tuyệt đối sẽ không để con làm càn như vậy!"

Bà nói tiếp: "Con có biết hiện tại mình gầy thế nào không? Đến gió cũng có thể thổi bay! Trên đường có ăn chút gì chưa? Ta đã sớm nói tiên trù chuẩn bị vài món con thích, vừa rồi nhìn thấy thuyền mây đến từ xa ta đã nói bọn họ đi nấu, còn nóng hổi bày trên bàn chờ con tới ăn đấy!"

Tiên Hậu vừa kéo tay 'Đế nữ', vừa đưa nàng đi về phía Tiên cung.

Phong Thầm muốn rút tay ra lại bị Tiên Hậu dùng sức nắm chặt, kéo nàng lên trước, làm thế nào cũng không thoát nổi.

Tiên Hậu quay đầu lại trừng mắt với hắn một cái: "Con lại muốn chạy về Tiên phủ trốn tránh không gặp khách sao, đến cả phụ mẫu cũng không muốn gặp? Ta thật sự hối hận lúc trước đã mềm lòng để con chọn một Tiên phủ và dọn ra ngoài sớm như vậy! Sớm biết sau khi rời khỏi đây tính tình con càng lúc càng xấu, còn không bằng dứt khoát ép con vào Chúng Tiên điện học tập với những lão tiên kia! Con thật là bị bọn ta chiều hư rồi!"

"Ta nói cho con biết, hôm nay con phải về Tiên cung với ta, ngồi xuống nói rõ với ta và phụ đế con rốt cuộc mấy ngày nay con đã làm cái gì!"

Phong Thầm: "......"

Lấy tu vi thân thể hiện tại của hắn, không cảm ứng được của cảnh giới Tiên Hậu, không cần phải nói chênh lệch giữa bọn họ là rất lớn.

Phong Thầm dứt khoát từ bỏ chống cự vô nghĩa, để mặc thân thể bị kéo đi.

Hai người xuyên qua con đường mà đám người tránh sang một bên, lên tầm mười bậc thang, qua Nghênh Tiên môn, không bao lâu đã đến đại môn của Tiên cung.

Bốn phía của cửa Tiên cung đều điêu khắc hoa văn, hình như có văn tự của Thần tộc thượng cổ khắc ở hai bên cửa, mà nhìn thoáng qua, trên đỉnh dường như có mấy vạn bóng người và đàn thú thuộc các chủng tộc khác nhau bước ra, cảnh tượng hùng vĩ đồ sộ xuất hiện, khiến thần thức của kẻ có cảnh giới thấp đau đớn không dám nhìn tiếp.

Phong Thầm biết không thể nhìn, nhưng hắn chưa động chút nào, người phía trước đã kéo hắn tới bên cạnh, một tay che mắt hắn.

Bên tai truyền đến giọng của Tiên Hậu, không ngừng nói: "Thật là, lần nào đưa con tới Tiên cung cũng phải lo lắng đủ thứ, đã nói vô số lần có vài nơi con hiện tại không thể nhìn mà lại cứ muốn nhìn."

Phong Thầm chưa thấy gì cả: "......"

Lúc trước mắt hắn tối đen lại, thân thể theo bản năng phản ứng, bảo hắn ra tay đẩy lùi đối phương.

Nhưng hiện tại hắn là Đế nữ, bên người lại là Tiên Hậu tinh mắt, vừa thấy 'Đế nữ' cử động liền cho rằng 'nàng' muốn nhìn, nên dùng sức lực mạnh mẽ hơn trực tiếp kéo nàng vào trong cửa.

Khi trước mắt Phong Thầm lấy lại được ánh sáng, hắn đã vào Tiên cung, Tiên Hậu mau chóng nâng tay cho người đóng cửa lại.

"Được rồi, biết trong lòng con không vui, nhưng việc này không phải do con. Thất thần làm gì, mau đi tìm phụ đế, ông ấy đã chờ con ở Tiên cung rất lâu." Tiên Hậu thấy sau khi nàng tiến vào liền bất động, bước tới nắm tay nàng: "Lần này con trở về không được gây sự nữa, con có biết phụ đế tức giận thế nào không? Thiếu chút nữa muốn giam con lại một tháng đấy! Lần này con phải xin lỗi ông ấy, bằng không mẫu hậu không giúp con nổi đâu."

Tiên cung này to như vậy, một mình đi lại, chỉ cảm thấy bản thân là một sinh vật thật nhỏ bé trong Tiên cung.

Nhưng người ở nơi này cũng không ít, Tiên quan hôm nay trực ở Tiên cung đi lại từ các hướng, còn thị nữ và thị tòng bưng các loại đồ vật, một hương thơm thoảng qua, nhanh chóng đi đến từ một nơi không xa.

Phong Thầm nhìn toàn cảnh mọi thứ trước mặt.

Hắn thoáng nhìn, đột nhiên dừng lại, rơi xuống mu bàn tay của Tiên Hậu đang nắm tay hắn. Mặc dù Tiên Hậu lớn tuổi có vẻ hơi già, nhưng vẫn có một loại quyến rũ, còn bàn tay đang nắm lấy hắn, trên mu bàn tay có một đường sẹo dài đến cổ tay, như một vết bẩn phá hủy một bức tranh đẹp, khiến lòng người tiếc hận.

Nhưng bà ấy là Tiên Hậu, sẽ chỉ khiến người ta nhớ đến cảnh tượng đầy kính phục của bà thời chiến tranh Tứ giới.

Phong Thầm ít khi có thời điểm lơ là, hiện giờ bị người ta kéo đi trong Tiên cung, suy nghĩ liền có chút bay xa.

Hắn không nghĩ tới Tiên Hậu lại có bộ dạng như thế.

Tình mẫu tử của bà với Đế nữ có vẻ như... không phải giả vờ.

Ý nghĩ này chợt lóe lên, chỉ trong chớp mắt, trái tim của hắn lại lạnh đi.

Thì thế nào chứ.

Ai biết được dưới gương mặt này là thứ gì? Tiên giới không hề thiếu kẻ đạo đức giả.

Hơn nữa, cũng đâu liên quan đến hắn.

Tiên Hậu bước đi không nhịn được lén nhìn ra sau mấy lần, trong lòng luôn tự hỏi.

Từ lúc về đến bây giờ vẫn không nói tiếng nào, nhất định đã chịu uất ức cực lớn ở Ma giới rồi!

Qua nhiều năm như vậy Ninh Nhi chưa từng thế này lần nào, sao con bé phải chịu khổ như vậy chứ!

Trong lòng Tiên Hậu cứ hoài nghi, nhưng "Đế nữ" vừa trở về từ Ma giới, hiện tại bà không nên nói thẳng với nàng, mặt chẳng lộ vẻ gì, miệng thì thầm: "Con ta thật đáng thương. Tử Lôi kia là lôi kiếp chỉ có Thiên Đạo chủ động mới có thể giáng xuống, sinh ra để duy trì trật tự thiên hạ! Không giống lôi kiếp lúc thăng cấp! Ta đã nghe nói rồi, nhất định là... hành động của Ma Tôn kia khiến Thiên Đạo không nhìn nổi, con là do vận khí không tốt, lúc ấy vừa vặn đứng cùng Ma Tôn kia mới bị liên lụy, con có biết không?"

Bà lo lắng cho Đế nữ, muốn nàng nghĩ thật kỹ, đừng tiếp tục giao du với Ma giới và Ma Tôn kia nữa.

Ở cùng đám Ma đó... lấy tính tình của Ninh Nhi, sao có thể ứng phó được chứ!

Tuy nhiên lại không nghe thấy những lời kêu khổ kêu khó như trong dự đoán.

Ma Tôn - bị Thiên Đạo không nhìn nổi - lạnh nhạt phun ra hai chữ: "Không biết."

Lúc này Tiên Hậu mới cảm thấy, có vấn đề lớn rồi!

Bà nhìn tẩm điện trước mặt, bỗng dưng dừng ở cửa, quay người lại đánh giá trên dưới nữ nhi, ánh mắt lập tức phức tạp: "Ninh Nhi... nói cho mẫu hậu biết, con ở Ma giới đã bị uất ức gì. Mẫu thần nhất định sẽ cho người đòi lại cho con!"

"......"

Phong Thầm nói: "Chưa từng có."

Hốc mắt Tiên Hậu tức khắc đỏ lên: "Con đã nói như vậy rồi! Còn nói là chưa từng có? Chẳng lẽ con đang biện giải cho Ma giới sao? Hay là...hay là biện giải cho Ma Tôn kia? Con nói cho mẫu hậu biết, rốt cuộc con đã trải qua chuyện gì mới biến thành thế này? Con có chuyện gì mà ta và phụ đế con không biết không?"

"......"

Chuyện đó sợ là nói không hết.

Hắn an tĩnh như vậy, khiến Tiên Hậu càng khó an tâm.

"Chẳng lẽ con đang giấu giếm chuyện gì?"

Phong Thầm trầm mặc.

Hắn không thèm và lười giải thích. Người trong Tiên giới khϊếp sợ 'Đế nữ' ra sao, thái độ như thế nào, với hắn mà nói căn bản chẳng là gì cả, cũng không thèm để ý.

Nhưng nếu ai cũng liều mạng hỏi cặn kẽ giống như Tiên Hậu thế này, thật đúng là phiền phức.

Hắn nhíu mày lại.

Nghĩ đến một lý do qua loa có lệ với mọi người, không còn hỏi nhiều nữa.

Tiên Hậu thấy thế, thử hỏi: "Lẽ nào thật sự có quan hệ với Ma Tôn đó sao? Ninh Nhi, con nói thật đi, mẫu hậu sẽ không trách con. Ta thật sự lo lắng con sẽ xảy ra chuyện, con mau nói thật với ta đi!"

Phong Thầm giương mắt nhìn về phía bà.

Chuyện hoán đổi linh hồn tuyệt đối không thể để bất kỳ kẻ nào biết.

Tựa hồ, giống như lời đồn, ngoại trừ 'Ma Tôn' cùng 'Đế nữ' gặp mặt một lần liền nảy sinh tình cảm, thì không còn lý do gì khác có thể giải thích cho tất cả những chuyện bất ổn này.

Hai người đối mắt một lúc lâu, hắn "Ừm" một tiếng.

Dù Tiên Hậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng lúc thật sự nghe thấy 'nàng' thừa nhận cũng khó tránh khỏi đại kinh thất sắc.

Bà cẩn thận nhớ lại, cũng chỉ có lần gặp Tử Lôi, sau đó Ninh Nhi liền chủ động chạy tới Ma giới tìm Ma Tôn, còn ở Ma cung của đối phương hai ngày —— nghĩ thế nào cũng không hợp lý!

Rốt cuộc là vì sao nhỉ!

Chẳng lẽ lần gặp Tử Lôi đó đã xảy ra chuyện gì mà không ai biết sao?

Bà hạ giọng nói: "Con chỉ gặp Ma Tôn kia ở lần Tử Lôi đó thôi nhỉ!"

Phong Thầm khẽ gật đầu.

"Con gật đầu cái gì! Ta đang bảo là con nói chỉ mới gặp một lần mà đã nói chuyện thay cho Ma Tôn kia, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì khiến con như vậy! Ma Tôn kia đã dùng pháp thuật gì... để mê hoặc con thế?"

Pháp thuật gì mạnh đến thế, ngay cả bà cũng không phát hiện.

Phong Thầm lãnh khốc nói: "Không phải."

Tiên Hậu nóng nảy: "Vậy thì là cái gì!"

"......"

Lúc trước, chưa từng có ai đập nồi hỏi tận gốc như vậy.

Từ đầu đến cuối, Phong Thầm và Tạ Vi Ninh chưa từng suy xét đến, lần gặp mặt đó đã xảy ra chuyện gì mới có thể giải thích sự biến đổi lớn trong tính cách của hai người như vậy.

Phong Thầm chau mày.

Tiên Hậu nhìn 'nàng' chằm chằm.

Nếu là Tạ Vi Ninh.

Nếu lúc này là Tạ Vi Ninh...

Giờ khắc này, suy cho cùng Ma Tôn vẫn chịu sự ảnh hưởng từ Tạ Vi Ninh mấy ngày nay, giống như bị người nhập vào, nói một câu: "Hôm ấy trời giáng Tử Lôi, 'hắn' đã bảo vệ con dưới người, mới khiến con thoát chết."

Vừa nói xong, Phong Thầm liền cảm thấy toàn thân bất ổn.

Tiên Hậu cả kinh nói: "Cho nên con..."

"Vào lúc sinh tử nguy nan, hắn đã bảo vệ con nên con rất cảm kích hắn."

"Sau khi tỉnh lại, liền muốn đi tìm hắn báo đáp ân tình."

Tiên Hậu nhất thời vội vàng ngắt lời: "Báo đáp ân tình cũng không hẳn phải lấy thân báo đáp!"

Lời của bà vang lên đồng thời với một tiếng hét phẫn nộ chói tai: "Hoang đường!"

Người đi tới mang theo một luồng gió, tay áo vung lên, trực tiếp nâng tay phải lên giữa không trung, lúc sắp sửa rơi xuống mới dừng lại, Tiên Hậu vội vàng đưa tay ngăn cản, cất cao âm lượng: "Ông làm gì thế! Tạ Thương, nữ nhi của ông mới trở về, ông còn muốn đánh con bé hay sao?!"

Tiên Đế: "......"

Ông mượn thế thả tay xuống, khí thế trầm thấp, vẻ mặt nghiêm khắc, ánh mắt sắc như đao: "Tạ Vi Ninh! Con biết mình đang nói gì không?"

Phong Thầm nâng mắt lên, nhìn về phía nam nhân cao lớn uy nghiêm trước mặt.

Thần sắc hắn hờ hững, thực tế thì trong lòng đang đánh giá.

So với thân thể của Ma Tôn hắn, không biết Tiên Đế này có năng lực thế nào.

Nếu trước khi đổi lại thân thể có thể thấy ông ta ra tay, thì có thể biết rồi.

Tiên Đế tự động cho rằng ánh mắt này của 'nàng' là không phục, trầm giọng nói: "Con còn muốn vô pháp vô thiên à? Nếu con đã nói Ma Tôn kia có ân cứu mạng, vậy thì nên nói với bọn ta, để bọn ta sắp xếp tặng đại lễ như thế nào để trả ân tình chứ, làm gì cần con tự mình chạy tới Ma giới! Con là người có hôn ước, con không nghe thấy tin đồn bên ngoài mấy ngày nay sao?"

"Con muốn Phong Hành tiên quân nhìn mình thế nào, con nói đi! Phụ mẫu của hắn ẩn cư lánh đời, có lẽ sẽ không nghe thấy tin tức nhanh đến vậy. Dù là thế, bọn họ sớm hay muộn cũng sẽ ra ngoài, đến lúc đó con nên giải thích như thế nào đây!"

Ông nói gấp gáp mà không chú ý tới, lúc nói đến mấy câu sau, trên mặt 'Đế nữ' có biến hóa rất nhỏ cùng nụ cười lạnh lùng. Nếu ông nhìn thấy, chắc chắn sẽ phát hiện trong mắt nàng chứa sát khí làm người sợ hãi, chỉ trong chớp mắt đã ẩn đi.

"Con nói xem, Ma giới kia là chỗ con có thể ở sao? Nơi đó đều là Ma ăn thịt người, một Huyền Tiên như con đi vào thì làm được gì? Con lại không thể che giấu thân phận Tiên tu, bất cứ ai ở Ma giới đều có thể biết con là người Tiên giới, bọn họ tuyệt đối không sẽ tha cho con!"

"Lần này con may mắn, chỉ bị thương một chút. Nếu lần sau con lại làm càn, con muốn phụ mẫu đi nhặt một cái xác về sao!"

Tiên Đế càng nói càng tức, trong lúc nóng nảy liền bắt đầu đặt tay lên vai 'nàng', vận pháp thuật xem nàng hồi phục như thế nào.

Tiên Hậu kêu lên: "Chàng chậm một chút."

Tiên Đế trừng mắt: "Ta đang rất chậm!"

Hiển nhiên Tiên Đế Tiên Hậu đã nhận được tin tức từ sớm, vẫn luôn kiềm chế cảm xúc, nghe đến đây mới không lọt tai nổi mà răn dạy nàng.

Trong một hơi thở, Tiên Đế thu tay, vẫn đen mặt, chỉ là không sốt ruột như trước đó.

Tiên Hậu thấy thế liền biết nữ nhi không có gì đáng ngại, xoa dịu: "Được rồi, đừng nói chuyện ở cửa, chúng ta vào đi. Hẳn là Tiên trù đã nấu xong rồi? Vừa ăn vừa nói. Ninh Nhi, mấy món đó đều làm từ yêu thú trăm năm, bên trong dồi dào linh lực, lần này con trở về phải tẩm bổ một chút."

"Không cần."

Phong Thầm dừng lại rồi nói: "Ta có một chuyện muốn nói."

Lúc này Tiên Đế mới cảm thấy giống Tiên Hậu, ngữ khí và thái độ nói chuyện của nữ nhi bọn họ có chút kỳ quái.

Xa lạ lạnh nhạt đến mức này, khiến bọn họ khó mà quen được.

Thật sự đã gặp phải chuyện gì rồi sao?

Hai người cũng không khỏi nghiêm túc: "Chuyện gì mà con phải nghiêm túc như vậy?"

Phong Thầm: "Vừa rồi ở trên thuyền mây, ta đã nói rõ với Phong Hành tiên quân, muốn giải trừ hôn ước với hắn ta."

"......??"

"Cái gì?!"

Nét mặt hai người đại biến, nhất thời không kìm được kinh ngạc thốt lên.

Chờ "Đế nữ" nói xong, hai người đều tựa như khó mà tin được.

Tiên Đế: "Con đang nói bậy gì đó?!"

Tiên Hậu nói: "Con thật sự trúng cổ rồi!"

Phong Thầm nói: "Ta và Phong Hành tiên quân vốn không có tình yêu nam nữ. Trải qua một lần sinh tử, ta đã nghĩ kỹ rồi, với cả hai người hôn ước này chỉ là một sự trói buộc, nhất thiết phải giải trừ."

"Vớ vẩn!!" Tiên Đế giận dữ: "Con hồ ngôn loạn ngữ gì thế? Lời con nói, chính bản thân con có thể tin được không?!"

"Việc này ta tâm ý đã quyết, bất kể các người khuyên thế nào cũng vô ích."

Tiên Đế: "Con câm miệng! Ta thấy con ra ngoài một chuyến trở về càng có bản lĩnh rồi, xem chuyện giải trừ hôn ước như trò đùa vậy!"

"Mong Tiên Đế Tiên Hậu thông báo chuyện giải trừ hôn ước với người trong thiên hạ." Phong Thầm lạnh lùng nói, "Hôm nay chuyện ta muốn nói chỉ có vậy. Ta thấy ta cũng không cần đi vào, vậy thì cáo từ."

Tiên Đế Tiên Hậu đứng hình bởi câu mở đầu "Tiên Đế Tiên Hậu" xa cách lạnh lẽo của hắn, không đợi hai người phản ứng lại, 'nữ nhi' trước mắt bọn họ đã xoay người rời đi không hề lưu luyến.

"Con —— con láo xược!"

Tiên Đế tức giận đến mức run giọng: "Ta và mẫu hậu con tuổi đã cao như thế, con vẫn muốn tùy hứng làm bậy! Giải trừ hôn ước, giỏi cho một cái giải trừ hôn ước, sau khi giải trừ rồi bọn ta rời đi, đến lúc đó còn có ai có thể che chở được cho con!"

"Không cần người khác."

"Một mình ta là được."

'Đế nữ' không hề quay đầu lại, dáng vẻ bước ra thản nhiên trầm ổn, lúc âm thanh rơi vào tai Tiên Đế Tiên Hậu, nàng đã bước qua ngạch cửa đi xa.

Hai người đều quên gọi nàng lại.

Bọn họ ngỡ ngàng, bất lực lại cảm thấy xa lạ đến mức không thở nổi.

"Từ khi nào Ninh Nhi đã biến thành như vậy..."

Tiên Hậu xót xa nói: "Nó thế mà lại gọi chúng ta là Tiên Đế Tiên Hậu! Cũng không gọi phụ đế mẫu hậu nữa!"

Tiên Đế đỡ lấy Tiên Hậu, nhìn theo sau lưng nàng, cau mày không nói.

Qua một lát, ông nói: "E là đã bị kí©h thí©ɧ gì đó. Có lẽ hôm nay lúc trở về tâm tình không tốt, chờ nó bình tĩnh một chút. Ngày mai, ngày mai ta sẽ đích thân đến tìm nó nói chuyện. Hôn ước này... tuyệt đối không thể giải trừ."

Tiên Hậu ngẩng đầu nhìn ông, lo lắng nói: "Nhưng chàng thấy hôm nay thái độ của nó quyết tuyệt như vậy!"

Tiên Đế cũng không biết nên trấn an thế nào, ông nặng nề thở dài nói: "Hẳn là vẫn đang giận dỗi. Phong Hành... ta nghe nói nữ tử trong Tiên phủ của hắn đã thăng lên Kim Tiên, ít ngày nữa ta sẽ nói hắn chọn một Tiên phủ chuyển người ra ngoài."

"Ta thấy Giang Nhược Vụ kia thiện lương, tính tuổi cũng nhỏ hơn Ninh Nhi, đoán chừng lên Tiên giới trong lòng sợ hãi, cũng không có một ai quen biết nên mới xem Phong Hành như người thân thiết, không dám cách quá xa. Chàng xem nàng vừa vào Tiên môn, cảnh giới tu luyện liền tăng vọt, thiên phú không phân cao thấp với chúng ta năm đó, cũng gần bằng Phong Hành. Hậu bối như thế là nhân tài của Tiên giới, sao lại không hợp với Ninh Nhi thế nhỉ?"

Tiên Hậu nói: "Ta biết suy nghĩ trong lòng nàng. Người này có thiên phú cực phẩm, nếu trưởng thành chắc chắn sẽ là một đại tướng, cũng có thể uy hϊếp đến vị trí của Ninh Nhi. Cùng là nữ tiên vốn sẽ bị người đời lấy ra so sánh. Chàng muốn Ninh Nhi giao hảo với nàng để trở thành một cánh tay cho nó, nhưng lại không nhìn ra đáy lòng nữ nhi làm sao có thể bao dung người này chứ!"

Tiên Đế rầu rĩ nói: "Nàng nói với ta như vậy làm gì, không phải lúc trước nàng cũng rất thích nữ tử đó sao?"

Tiên Hậu: "Lúc trước ta cảm thấy hài tử kia không tồi, nhưng chàng xem lần này Ninh Nhi bị bức thành thế này rồi! Chàng bảo ta an tâm thế nào được? Mau chóng để nàng dọn ra khỏi Tiên phủ của Phong Hành đi, hy vọng tất cả có thể quay về quỹ đạo. Nếu Ninh Nhi tức giận thật sự muốn giải trừ hôn ước, vậy sau khi chúng ta rời thế gian, chẳng phải... chẳng phải nó sẽ bị vạn người phỉ nhổ nhấn chìm sao! Ta vừa nghĩ đến hình ảnh đó, ngủ không yên, trong mộng cũng lo lắng!"

Hai người đều không xem câu nói "Một mình ta là được" là thật, ngập tràn khổ não mà nghĩ nên làm thế nào để xoa dịu quan hệ của Đế nữ và Phong Hành tiên quân.



Ban đêm.

Lúc này trong Tiên phủ Đế nữ không có một bóng người hầu hạ, tất cả đều bị Phong Thầm đuổi ra ngoài, chỉ có tự thân hắn ta ở trong nhà.

Tiên phủ truyền ra một chấn động cực kỳ nhỏ, nhưng qua một lát liền khôi phục yên tĩnh.

Huyền Tiên thăng đến Kim Tiên, không có lôi kiếp phản ứng, chỉ có bậc Kim Tiên trở lên thăng cấp mới có thể dẫn đến lôi kiếp.

Thế nên, trong Tiên phủ này có người thăng Kim Tiên, người ở gần đó cũng không phát hiện ra.

Phong Thầm mở mắt, cúi nhìn lòng bàn tay hơi nắm chặt, cảm nhận sức mạnh ngưng tụ trong cơ thể, hài lòng cử động, thuận tay vẽ ra một dải lụa làm từ nước trên không.

Trong dải nước này, còn mang theo một vài lôi điện màu tím nhạt lách tách.

Đây là Tiên tu.

Hưởng thụ sự chúc phúc của vạn vật trong thiên địa.

Bị Tử Lôi giáng xuống vẫn có thể sống sót và luyện hóa Tử Lôi trong cơ thể để sử dụng. Nếu là Ma, e là Tử Lôi kia có thể sẽ thành trở ngại trong thân thể hắn, còn phải tìm mọi cách diệt trừ.

Ngày đó Tử Lôi kiếp giáng xuống, hai người xác thật đã nằm chồng lên nhau.

Cũng do vị trí, nên đích xác có một người được đè dưới thân che chở.

Nhưng là... Tạ Vi Ninh đè Phong Thầm ở dưới thân, mới khiến Tử Lôi đi vào cơ thể nàng gần như hoàn toàn, hiện tại đã được Phong Thầm luyện hóa.

Lúc hắn tra xét phát hiện thân thể này tương đối thuần thục công pháp hệ thủy, xem ra là kế thừa thiên phú của Tiên Hậu, nên dễ dàng nắm bắt công pháp này.

Hoàn thành tu luyện hôm nay, lúc này hắn mới mở Thông Lục Nghi liên hệ người bên kia.

Tạ Vi Ninh sớm đã đợi rất lâu, vừa thấy Thông Lục Nghi sáng lên lập tức đưa thần thức vào tiếp nhận.

Nàng lên án: "Sắp giờ sửu rồi!"

Phong Thầm nhàn nhạt nói: "Vừa rồi đã giúp ngươi tấn chức Kim Tiên."

Tạ Vi Ninh lập tức chữa lại: "Xời lúc này mới giờ Sửu, sau khi về Tiên giới hẳn là cũng không đến mấy canh giờ, ngươi đã thăng cấp? Không hổ là Ma Tôn!"

Phong Thầm: "Ờ."

Tạ Vi Ninh: "Ngươi vào Tiên giới có phát sinh chuyện gì không? Có nhìn thấy người nào không? Hẳn là gặp được Tiên Đế Tiên Hậu nhỉ, bọn họ nói ngươi thế nào, chắc là hỏi ngươi đến Ma giới làm gì? Giang Nhược Vụ đâu, ngươi có gặp không? Gặp nàng ta tuyệt đối đừng tranh chấp, không cần thiết!"

Đó chính là nữ chủ, may mắn đầy người.

Phong Thầm thăng Kim Tiên, cảm thấy thời gian không bị lãng phí, giờ phút này còn có chút tâm tình nói: "Gặp được Tiên Đế Tiên Hậu."

Tạ Vi Ninh hỏi: "Vậy bọn họ có nói gì với ngươi không, phản ứng thế nào? Cần ta ra trận giúp ngươi không?"

Phong Thầm: "Không cần."

Tạ Vi Ninh tự động hiểu là không có chuyện gì phát sinh không cần lo lắng, vui sướиɠ nói: "Được!"

Hắn lại nói: "Ta đã giúp ngươi nói chuyện giải trừ hôn ước."

Tạ Vi Ninh: "Thật tốt quá!"

Phong Thầm liếc sang Thông Lục Nghi, chậc một tiếng rồi không nói gì, chỉ là khóe miệng hơi cong lên, như rất hài lòng với thái độ của nàng.

Hắn nhớ đến canh giờ, hỏi: "Muộn như vậy, hôm nay ngươi không ngủ à?"

Tạ Vi Ninh đau khổ nói: "Đúng vậy. Không thể ngủ."

Phong Thầm nghe âm thanh bên kia của nàng không đúng, trong lòng hơi động, thấp giọng hỏi: "Hiện tại ngươi đang ở đâu? Đừng dùng thân thể ta làm loạn!"

"...... À!"

Đối tượng trào phúng tối nay mất sạch sẽ.

Tạ Vi Ninh nhìn vô số văn bản phê duyệt do Nhị trưởng lão đưa tới trên mặt bàn, nói: "Chắc là một nơi ngươi rất quen thuộc."

Nàng lật mấy trang trước Thông Lục Nghi, nghiến răng nói: "Nghe thấy không, bằng hữu."

Phong Thầm trầm mặc.

Nàng yếu ớt cảm khái: "Nhị trưởng lão của ngươi mang cho ta rất nhiều thứ tốt. Bởi vì muốn bắt gian tế, phái hắn đi làm nhiệm vụ, hắn thấy ta rảnh rang liền đem mấy thứ tốt lành này đến đây. Thoạt nhìn mấy ngày sau chiến trận của ngươi và Đế nữ, hắn chưa xử lý gì cả ha ha."

Tiếng cười lạnh lẽo làm ban đêm thêm âm trầm.

"......"

Phong Thầm ngắt Thông Lục Nghi.

Tạ Vi Ninh đờ đẫn nhìn Thông Lục Nghi tắt ngúm một lúc lâu mới phản ứng lại, đập mạnh nó xuống bàn!

Tấu chương phê duyệt mở tung trên mặt bàn lập tức bay ra ngoài, còn làm rối tung tài liệu trước đó của nàng.

Tạ Vi Ninh nghiến răng nghiến lợi nói: "Phong! Kham!"

Ngươi bảo ta hỏi ngươi mà! Ngươi có ngon thì đừng ngắt Thông Lục Nghi!!