Chương 50: Đối mặt với nguy nan

Trước đây đã từng truyền linh lực cho Sầm Xuyên một lần mà không gặp vấn đề gì.

Làm như vậy cũng có thể tăng tốc độ hồi phục của Sầm Xuyên.

“Ký chủ, chúng ta có thể giúp ngươi chế thành đan dược, chỉ cần vài giây.” Hệ thống lên tiếng sau khi nàng nuốt vào.

Sao không nói sớm chứ!

Quý Thanh Diều tức giận muốn mắng nó, nhưng đã không thể nói ra lời.

Ngay khi vừa nuốt hoa Tây Hải Toái Hoa, nàng chỉ cảm thấy linh lực trong cơ thể bùng nổ mạnh mẽ, linh lực dồi dào gần như sắp làm cơ thể nàng nổ tung, một cơn đau dữ dội bùng phát từ đan điền.

Nàng cảm thấy ngọt trong cổ họng, rồi “phụt—” phun ra một ngụm máu lớn.

Sầm Xuyên, người được Quý Thanh Diều đặt bên cạnh bừng tỉnh, vừa lúc thấy Quý Thanh Diều mặt mày tái nhợt, miệng phun máu, linh lực hỗn loạn.

Hắn lo lắng cọ cọ vào chân Quý Thanh Diều, sốt ruột như gà con chạy lòng vòng.

Có nên giúp không nhỉ?

Trong lòng Cận Sầm Xuyên rất do dự.

Yêu tộc có thể nuốt lấy tu vi của tu sĩ nhưng một khi ra tay, Quý Thanh Diều sẽ phát hiện ra hắn là yêu tộc, không phải là linh sủng bình thường.

Đến lúc đó, liệu nàng còn xem hắn như bạn bè không?

Sự do dự này chỉ kéo dài vài giây, nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Quý Thanh Diều, hắn quyết định không còn do dự nữa.

Quý Thanh Diều nỗ lực hấp thụ những linh lực đang bùng nổ này.

Sầm Xuyên dựa vào bên chân Quý Thanh Diều, bắt đầu nuốt lấy linh lực tràn ra từ cơ thể nàng.

Tác dụng của đan dược bắt đầu phát huy, kinh mạch trong cơ thể Quý Thanh Diều đã được mở rộng hơn nhiều, không còn đau đớn như trước.

Linh lực tăng vọt đã được nàng hấp thụ không ít, hiện giờ nàng đã trực tiếp tiến vào giai đoạn trung kỳ của Trúc cơ.

Tuy nhiên, linh lực vẫn còn quá dư thừa.

Sầm Xuyên chỉ dám giúp nàng gánh chịu linh lực tràn ra bên ngoài.

Quý Thanh Diều mở mắt, trước tiên phải chịu đựng cơn đau, sử dụng phần linh lực dư thừa không thể hấp thụ để tăng cường thêm một đạo phong ấn trên cửa đất.

Tà ám chỉ có thể lợi dụng khả năng của hoa Tây Hải Toái Ngọc để tạo ảo cảnh trong phạm vi không xa, nhưng hiện giờ hoa Tây Hải Toái Ngọc đã bị nàng bứt đi, mặc dù ảo cảnh trước đó vẫn có thể tồn tại nhưng chỉ có thể dựa vào những người bên trong ảo cảnh để từ bên trong phá giải.

Nhưng nếu nó muốn tạo ra một ảo cảnh mới, chắc chắn sẽ phát hiện hoa Tây Hải Toái Ngọc đã không còn.

Một khi phát hiện ra, nó sẽ trở về trong thời gian không lâu nữa.

Nếu trước khi nó trở về mà Quý Thanh Diều vẫn chưa hấp thụ hết linh lực, thì chỉ còn con đường chết.

Đối đầu là cuộc chiến với thời gian.

Nàng phải kéo dài thêm chút thời gian, càng lâu thì cơ hội sống sót càng cao. Sau đó, nàng mạnh mẽ bắt đầu truyền linh lực vào cơ thể Sầm Xuyên.

Nàng không dám truyền quá mạnh, chỉ có thể chịu đựng cơn đau, cố gắng nhẹ nhàng mà truyền.

Khi nhận ra thái độ của Quý Thanh Diều, Sầm Xuyên hiểu rằng nàng đã chấp nhận hắn.

Hắn cũng không còn do dự, trực tiếp mở miệng nói: “Truyền nhiều hơn một chút, ta có thể chịu được.”

Giọng nói ấm áp và dễ chịu của cậu thiếu niên đã tiếp thêm cho Quý Thanh Diều dũng khí.

Nàng như không còn đơn độc đối mặt với tà ám và linh lực bùng nổ, mà là có người cùng nhau chịu đựng gian khổ.

Nàng tăng thêm sức lực, truyền nhiều hơn vào cơ thể Sầm Xuyên.

Với ưu thế huyết mạch cùng với trạng thái bị thương, hắn cực kỳ dễ hấp thụ, tốc độ hấp thụ cũng rất nhanh như một cái dạ dày khổng lồ.

Quý Thanh Diều không nhận ra mình đã truyền nhiều hơn vào hắn.

Khi đã truyền khoảng bốn phần, tiếng động từ trước cánh cửa đất vang lên.

Ngay sau đó là âm thanh đập mạnh, kết giới lập tức yếu đi một chút.

Trong lòng Quý Thanh Diều chấn động.

Nó đã trở về.