Đại sư huynh xưa nay luôn lãnh đạm, cao lãnh cấm dục lại ở trong miếu hoang, nắm chặt tay tiểu sư muội không buông!
Quý Thanh Diều cố gắng giật mạnh tay ra lần nữa.
Không giật được.
Nàng đành quay đầu, suy nghĩ một lúc rồi dè dặt lên tiếng: "Thật ra, mọi chuyện không như hai người nghĩ đâu..."
Bầu không khí trong miếu hoang càng trở nên ngượng ngùng.
Quý Thanh Diều cố vắt óc suy nghĩ, trong đầu chỉ có bốn chữ "trời muốn diệt ta" lặp đi lặp lại.
Ngay lúc này, cổ tay nàng được buông lỏng ra.
Quý Thanh Diều theo bản năng quay đầu nhìn, liền chạm phải ánh mắt của Tống Thính Lan.
Đôi mắt hắn là màu hổ phách nhạt, tựa như mặt nước hồ mùa thu, tĩnh lặng vô cùng.
Hai người nhìn nhau.
Hồi lâu, Tống Thính Lan mở miệng: "Tiểu sư muội, là ta đã mạo phạm."
Hắn sao lại tỉnh nhanh như vậy?
Quý Thanh Diều suy nghĩ nhanh chóng, thầm cảm thấy may mắn vì đã cho thuốc giải sớm.
Dựa theo phản ứng của Tống Thính Lan, hắn chắc là thấy mình nắm chặt tay nàng, nên hiểu lầm là mình đã mạo phạm tiểu sư muội.
Không hổ danh là đại sư huynh lạnh lùng thanh cao.
Quý Thanh Diều khựng lại một chút, đứng dậy chỉnh sửa lại y phục, hơi không thoải mái quay đầu nói: “Không... không sao."
Thẩm Quắc đã lấy lại bình tĩnh, khẽ hắng giọng ho một tiếng chắp tay cung kính với Tống Thính Lan, nghiêm túc nói: "Sư huynh, tông môn báo khẩn, tháp Quy Khư có biến động, sư tôn muốn huynh lập tức trở về tông môn."
Tống Thính Lan khẽ gật đầu đứng dậy. Dáng người cao lớn, khuôn mặt như ngọc, vai rộng eo hẹp, áo trắng trên người mềm mại như làn sóng dập dềnh.
Hắn sinh ra vô cùng anh tuấn, khí chất vững chãi như cây tùng bách, trên khuôn mặt lại không có biểu cảm gì, càng tăng thêm nét lãnh đạm lạnh lùng như tuyết.
Hắn bước ra ngoài, áo trắng phấp phới, khi đi ngang qua Quý Thanh Diều , vạt áo ấy khẽ dừng lại.
Một lúc lâu sau, Quý Thanh Diều nghe thấy một giọng nói: "Đa tạ linh dược của sư muội."
Nàng ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của hắn.
Tim Quý Thanh Diều khẽ run nhưng Tống Thính Lan đã sải bước đi ra ngoài, bước chân hắn vững vàng, như thể chưa nói gì và cũng không hề dừng lại.
Nàng thở phào nhẹ nhõm: Chắc... chắc là không phát hiện ra gì đâu?
Ngay sau đó, Quý Thanh Diều lại gãi mũi, âm thầm tự trách: Một người như đại sư huynh, thanh cao tựa thần tiên, sao lại có ánh mắt lạ thường với nàng được chứ?
Chắc chắn là nàng nhìn nhầm rồi.