Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Sách Rồi Ta Bị Bốn Đại Lão Đuổi Theo Sủng

Chương 27: Thích nghi phạm tội

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Bế quan ba ngày?” Mạnh Đinh Vãn thắc mắc không ngừng, tiện tay xé một miếng thịt gà đưa cho Quý Thanh Diều.

“Đúng vậy, hắn đã nói với ta như vậy.” Quý Thanh Diều nhận lấy miếng thịt gà nướng vàng óng, tươm mỡ và còn được rắc thêm gia vị, cắn một miếng lớn, thỏa mãn đến nỗi híp cả mắt lại.

Thật là ngon quá đi mất!

Từ sau khi ăn thử món gà nướng tuyệt đỉnh mà Mạnh Đinh Vãn làm vào hôm trước, Quý Thanh Diều đã mê mẩn tài nghệ nướng gà của Mạnh Đinh Vãn.

Hôm qua đúng lúc Tống Thính Lan nói rằng hắn phải bế quan ba ngày, hôm nay Quý Thanh Diều cẩn thận quan sát cả buổi sáng, chắc chắn rằng hắn thực sự đã đi bế quan rồi mới lập tức vui vẻ mời Mạnh Đinh Vãn đến.

Như thường lệ, Sầm Xuyên canh chừng, Quý Thanh Diều trộm gà, còn Mạnh Đinh Vãn thì nướng gà.

Phân công vô cùng rõ ràng.

Sầm Xuyên dần trở nên chai sạn và nhanh chóng thích nghi, cùng Quý Thanh Diều “phạm tội”, rồi thưởng thức món gà nướng ngon không thể cưỡng lại.

Hiện tại bọn họ đang ngồi trong tiểu viện Thanh Khê Đường, cùng nhau ăn gà nướng vừa mới ra lò.

Sầm Xuyên ngồi cạnh Quý Thanh Diều, liếʍ liếʍ móng vuốt dính mỡ của mình.

Quý Thanh Diều để ý thấy, liền tiện tay lấy ra một chiếc khăn tay màu xanh, cầm lấy móng vuốt của Sầm Xuyên lau một cách cẩn thận.

Sầm Xuyên ngoan ngoãn để nàng lau.

Bên cạnh, Mạnh Đinh Vãn trêu đùa: “Tiểu sư muội, muội có biết không? Từ khi nhập môn đến giờ, đây là lần đầu tiên ta thấy đại sư huynh tự mình chỉ dạy đệ tử đồng môn tu luyện.”

Tống Thính Lan bái nhập Thiên Cực Tông từ năm mười bốn tuổi, vào môn liền được thu làm đệ tử thân truyền của chưởng môn.

Nguyên chủ nhỏ hơn Tống Thính Lan ba tuổi, mười tuổi bái nhập Thiên Cực Tông nhưng đến năm mười bốn tuổi mới bước vào giai đoạn Luyện Khí kỳ, rồi mới được chưởng môn chú ý thu nhận làm tiểu đệ tử.

Ngoại trừ nguyên chủ, ba sư huynh và một sư tỷ của nàng hầu như đều được trực tiếp thu nhận làm đệ tử của chưởng môn.

Vì vậy thời gian họ quen biết nhau cũng lâu hơn.

Quý Thanh Diều ngơ ngác một lúc, rồi nói: “Đều là do sư tôn sắp đặt.”

Mạnh Đinh Vãn nhếch miệng cười, trêu chọc: “Trước đây đại sư huynh đâu có bận tâm như vậy.”

Quý Thanh Diều đặt móng vuốt của Sầm Xuyên xuống, gấp chiếc khăn lại, không trả lời gì thêm.

Nàng cũng không hiểu vì sao.

Nhưng điểm hảo cảm 40 của Tống Thính Lan cũng chứng tỏ rõ ràng rằng hiện tại hắn không thích nàng.

Mạnh Đinh Vãn thấy nàng không phản bác nữa liền nở nụ cười đầy hiểu ý, lấy ra một vật vuông vắn được bọc trong tấm vải mềm từ túi trữ vật.

Nàng nhìn xung quanh, chắc chắn không có ai rồi nhét vào tay Quý Thanh Diều.

Quý Thanh Diều vô thức nhận lấy, bối rối nhìn nàng: “Sư tỷ, đây là gì vậy?”

Mạnh Đinh Vãn cười hì hì, nói: “Là thứ tốt.”

Nàng lại ghé sát vào tai Quý Thanh Diều, nhỏ giọng như kẻ trộm: “Tiểu sư muội phải tự mình xem lén vào buổi tối, đừng để ai khác thấy đấy!”

Nàng còn bổ sung thêm: “Nhất là đại sư huynh.”

Sầm Xuyên bên cạnh tò mò nhìn hai người thì thầm với nhau.

Quý Thanh Diều bị vẻ bí ẩn của nàng làm cho vừa lo lắng vừa tò mò.

Nàng cất thứ vuông vắn đó vào túi trữ vật, định tối nay sẽ xem.

Nói xong, Mạnh Đinh Vãn cười hí hửng rời đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »