Chương 7

Vốn dĩ đã sắp xếp rất tốt, nhưng trên con đường rẽ phía trước có một vụ tai nạn xe cộ, xem ra khá nghiêm trọng nên gây ùn tắc kéo dài, kéo dài tận bốn mươi năm mươi phút. Nên khiến Trần Hòa Nhan bực bội.

Nhưng mấu chốt là Tống Nghi Lam cứ hết lần này đến lần khác gọi điện để thúc giục cô, lúc đầu thì còn hỏi tại sao vẫn chưa đến, cuối cùng lại thành chỉ trích. Tống Nghi Lam nói đã có khách bắt đầu đến…

Trần Hòa Nhan cũng đã giải thích trên đường có một vụ tai nạn nên họ bị kẹt ở đây.

Nhưng Tống Nghi Lam nào có nghe giải thích, thẳng mặt chửi Trần Hòa Nhan không đặt lời bà ấy nói ở trong lòng, bảo cô đến sớm cô không nghe, cố ý gây chuyện vào hôm nay…

Lời Tống Nghi Lam mắng không có một từ thô tục, nghe có vẻ như là một phu nhân hào môn cao quý nhưng cất giọng lại ngày càng chói tai, trong không gian chật hẹp có thể dễ dàng truyền vào tai Tần Tuyển.

Trong lúc Trần Hòa Nhan cảm thấy đầu giật giật muốn đập cái điện thoại thì di động đã bị người đàn ông bên cạnh lấy đi.

Tần Tuyển mở miệng, âm điệu sắc nhọn từ đầu dây bên kia lập tức trầm xuống.

Khuôn mặt của người đàn ông ấy chìm trong ánh hoàng hôn chói lọi chiếu vào từ cửa sổ xe hơi. Trần Hòa Nhan không thể mở mắt và không thể nhìn rõ biểu cảm của anh. Tần Tuyển lại nói lí do tắc đường giống như cô lặp lại một lần nữa, sau đó nói thêm hai ba câu nữa đã treo máy.

Lúc sau là một khoảng thanh tịnh, cũng không còn vang lên chuông điện thoại của Tống Nghi Lam nữa.

Dây thần kinh của Trần Hòa Nhan cuối cùng cũng được thả lỏng, cô nhắm mắt dựa vào lưng ghế để chợp mắt.

Đột nhiên có một bàn tay lặng lẽ lướt sang, cầm lấy bàn tay trái của Trần Hòa Nhan, nhẹ nhàng nắm cả bàn tay cô vào trong lòng bàn tay mình.

Trần Hòa Nhan cũng không mở mắt, cứ để anh nắm tay, hai người cả đường đi đều không nói một lời, cứ như vậy rồi tới yến tiệc.





Lúc tới nơi thì cũng đã hơi muộn, Trần Hòa Nhan và Tần Tuyển đến trời đã chạng vạng tối, có một vài vị khách đã đến. Tống Nghi Lam và ba Tần Tuyển, Tần Chính Nguyên đang cùng họ hàn huyên trò chuyện.

Tống Nghi Lam nhìn thấy con trai và con dâu đã đến, lại nhìn thời gian, bà thực sự tức giận, nhất là khi thấy con dâu một tay ôm cánh tay con trai mình, một tay nhấc váy, đại khái là đi giày cao gót trên bãi cỏ hoa viên có hơi không vững, đi một chút lại dừng, tuy rằng trên mặt Tống Nghi Lam vẫn đoan trang khéo léo cười, nhưng lửa giận trong lòng bỗng nhiên dâng lên.

Cùng khách hàn huyên vài câu Tống Nghi Lam nói lời xin lỗi rồi trực tiếp hướng Trần Hòa Nhan mà đi.

Cố kị sự có mặt của người ngoài, Tống Nghi Lam kiềm xuống không phát hỏa, chỉ khẽ cau mày, giọng điệu căng chặt nói với Trần Hòa Nhan, “Tại sao giờ mới đến? Cô không đem lời của tôi để vào tai—“

Chỉ là chưa kịp nới hết câu đã thấy con trai bà tiến lên một bước, không dấu vết mà che ở trước, vai rộng chân dài, gần như vợ nó che kín mít ở phía sau.

“Mẹ, là công ty con có việc, Nhan Nhan cũng muốn lại đây sớm, nhưng con dặn đợi con, trên đường cũng bị kẹt xe nên đến muộn.” Giọng Tần Tuyển bình tĩnh, không nghe ra cảm xúc gì.

Nhưng Tống Nghi Lam nhìn vào, lại thấy được quầng thâm mắt của anh.

Con trai mình nên Tống Nghi Lam cũng tự biết, đứa cả này không giống bà mà cũng không giống Tần Chính Nguyên, ngược lại cực kì giống Tần lão gia tử, đặc biệt là mấy năm nay, khí thế càng thêm giống.

Một hơi nghẹn trong ngực, Tống Nghi Lam cảm thấy khó chịu cực kì, bà trừng mắt liếc nhìn bộ lễ phục lộ ra bên ngoài, bà không chịu được cái tư thế yếu ớt này của con dâu, chỉ cần mẹ chồng nói một câu liền kéo con trai bà ra chắn, chuyện gì cũng phiền con trai bà.

“Mẹ, con mới vào đã nhìn thấy dì Lâm và người nhà đã đến, mẹ và dì Lâm nhiều năm không gặp, chắc sẽ có nhiều chuyện để nói.” Tần Tuyển thần sắc lãnh đạm, tăng thêm một chút ngữ khí.

Trần Hòa Nhan đứng phía sau Tần Tuyển, mắt nhìn mũi mũi nhìn chân, vào thời điểm này tốt nhất cô không nên làm gì, có Tần Tuyển che chở, bà mẹ chồng này, cô càng nghiêm túc bà ta càng hăng hái mắng cô.

Lúc này ba của Tần Tuyển, Tần Chính Nguyên từ phía sau đi tới, kéo Tống Nghi Lam muốn đưa bà ấy ra ngoài, “Được rồi, cũng đã nói có tai nạn xe cộ nên bị kẹt xe, đây là chuyện không ai ngờ tới, bà cũng bớt tranh cãi, ở đây nhiều khách đến, bà cùng tôi ra ngoài đón khách.”