Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Sách: Phu Nhân Hào Môn Bị So Sánh Không Nhận Thua

Chương 37

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khương Hân khẽ quay đầu mỉm cười với Trần Hòa Nhan ở phía sau, “Chị dâu, thường ngày chị có thích xem mấy chương trình tống nghệ không?

Trần Hòa Nhan vốn còn đang phát ngốc, nghe được lời của Khương Hân liền hoàn hồn lại, nhìn về phía Khương Hân, thấy cô ấy cười với mình, cô sửng sốt một chút rồi cũng cười lại với Khương Hân rồi đáp: “Bình thường chán quá có xem một chút.”

Khương Hân ánh mắt nhìn sang phía Tần Tuyển bên cạnh, “Thế còn anh hai cũng xem sao?”

Thấy có người nhắc đến mình, Tần Tuyển theo bản năng từ điện thoại ngẩng đầu lên, nhưng anh không biết trước đó Khương Hân nói cái gì, liền đem ánh mắt chuyển sang vợ mình.

Trần Hòa Nhan thấy thế liền trả lời: “Anh ấy không xem, trừ bỏ một ít tin tức tài chính thì anh ấy cũng không xem gì.”

Khương Hân a lên một tiếng, ánh mắt hơi lóe lên rồi tiếp tục hỏi, “Vậy nếu em có tham gia một chương trình tống nghệ thì chị dâu có thể xem giúp em tăng rating chứ?”

Trần Hòa Nhan khách khí cười: “Nhất định.”

Khương Hân nhìn Trần Hòa Nhan, dư quang khóe mắt không dấu vết mà liếc nhìn Tần Tuyển, âm điệu hơi cao, “Vậy chị dâu, chị nghĩ em có nên tham gia cái chương trình tống nghệ này? Hơi phiền, cái chương trình này có hơi cuộc sống sinh hoạt, đến lúc đó quay phim sẽ quay cuộc sống thường ngày, khả năng Tần Ngạn cũng bị dính vào, không chừng những người như chị dâu với anh hai đây cũng bị lọt vào máy quay…Nó sẽ đưa tới sự chú ý của cộng đồng, chị nói xem nên nhận hay không? “

Khương Hân tuy là nói với Trần Hòa Nhan nhưng vẫn luôn trộm chú ý tới phản ứng của Tần Tuyển, bởi vì cô biết Tần Tuyển hiện tại mới là người có quyền nhất Tần gia, nói một không nói hai, lời nói của anh phân lượng ngang hàng với Tần lão gia tử, thậm chí là trên nhiều khía cạnh Tần lão gia tử cũng phải vui vẻ nghe lời đứa cháu trai này.

Chỉ cần Tần Tuyển không có ý kiến hay đồng ý với việc cô và Tần Ngạn công khai thân phận, có thể thể hiện tình cảm trên các chương trình tống nghệ, thì những người còn lại Tần gia cũng không nói thêm gì…



Bên này, Trần Hòa Nhan nghe Khương Hân bỗng phá lệ mà nói công việc của mình với cô, trong lòng không khỏi cảm thấy có hơi khác thường, cô ngẩn người một lúc, trong lòng không khỏi cảm thấy có cái gì không đúng. Cô hơi suy tư, trước hết mặc kệ đúng hay không thì vẫn nên cách xa một chút, khách khách khí khí sẽ được bình an, vì vậy cô mỉm cười, đối với Khương Hân nói: “Thật xin lỗi Tiểu Hân, chị đối với giới giải trí cũng không biết gì nhiều, vì vậy không thể cho em được lời khuyên hữu dụng.”

“Được rồi, em sẽ tự mình suy xét.” Khương Hân thuận miệng đáp, nhưng thật ra cũng không để ý Trần Hòa Nhan nói gì, cô vẫn luôn chú ý tới phản ứng của Tần Tuyển.

Thành thật mà nói, Khương Hân có hơi sợ anh trai của vị hôn phu mình, vị này luôn trầm mặc nghiêm nghị, không nói gì nhiều nên cô không dám mở miệng nói thẳng với Tần Tuyển, vì thế liền mượn cớ cùng Trần Hòa Nhan trò chuyện rồi thử xem thái độ của Tần Tuyển.

Nhưng vấn đề là, anh hai cũng không có phản ứng gì…Vẫn luôn thấy anh hết sức chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, ngón tay thỉnh thoảng gõ xuống vài chữ, xem ra cũng nghe ra được một từ nào…

Lúc này Tần Ngạn đang lái xe ngồi nghe hai người nói chuyện nhịn không được cũng nói, “Thì ra Tiểu Hân đang rối rắm cái này sao, anh còn tưởng em gặp chuyện gì quá khó mà phải suy xét, không quan trọng, nếu thích thì cứ nhận, nếu chúng ta có dính vào thì nói chuyện với tổ tiết mục cắt đi cũng được, có cái gì đâu.”

Khương Hân tức giận quay đầu lại, có hơi nhụt chí mà trừng mắt liếc Tần Ngạn một cái, không khỏi ở trong lòng oán giận, còn không phải người này vô dụng, ở Tần gia nhỏ nhất cũng không có quyền lên tiếng, nếu là người thừa kế Tần gia thì cô cần gì phải ở đây đoán sắc mặt người khác…



Tần Ngạn lái xe một đường vững vàng, đưa Tần Tuyển và Trần Hòa Nhan về đến nơi an toàn, vốn anh muốn ở lại nhà anh trai chị dâu một lát nhưng Khương Hân nói cô còn có việc phải đến đài truyền hình, thúc giục Tần Ngạn rời đi, Tần Ngạn cũng không còn cách nào khác đành phải lái xe của Tần Tuyển đưa Khương Hân đến đài truyền hình.

Mà bên này Trần Hòa Nhan đã trở lại nhà sau một tháng, nhìn những đồ vật, vật dụng trang trí quen thuộc trong nhà, cô có cảm giác như mình đã trải qua mấy đời.

Bởi vì bà chủ gặp tai nạn cuối cùng cũng bình an trở về nhà, trước đó một ngày, dì Vu liền mang theo hai người giúp việc khác đến, dọn dẹp căn nhà toàn bộ từ trong ra ngoài, để căn nhà có một diện mạo mới thật sạch sẽ chào đón bà chủ an toàn về nhà.



Đầu bếp trong nhà từ lúc trời còn chưa sáng đã bận rộn ở phòng bếp, vắt óc chuẩn bị rất nhiều món ăn bà chủ yêu thích mà cô có thể ăn hiện tại.

Lúc Trần Hòa Nhan trở về, phát hiện mọi người từ sớm đã đứng đón cô, những con người quen thuộc, vật dụng quen thuộc khiến cô càng thêm an tâm, bình tĩnh.

Trợ lí sinh hoạt của cô, Lily cũng thường chạy tới bệnh viện, chưa bao giờ vắng mặt.

Trần Hòa Nhan cũng gần một tháng không về, ở bệnh viện một tháng chắn chắn cuộc sống sẽ có hơi xáo trộn nhưng Lily vẫn luôn giúp cô xử lí đến gọn gàng ngăn nắp.

Lily cũng giúp cô xếp quần áo, giày dép, túi xách, trang sức,…mới được đưa đến bổ sung vào phòng để quần áo, mỹ phẩm và sản phẩm chăm sóc da cũng đã hết hạn và không sử dụng được nữa cũng đã được thay bằng những thảo dược theo chỉ định của bác sĩ. Lily cũng sắp đặt thỏa đáng, những loại thuốc cần uống hay liều lượng cần uống cũng được dán nhãn đầy đủ…

Thật sự mà nói, Trần Hòa Nhan cảm thấy mẹ ruột của cô cũng không dụng tâm như Lily…

Nhìn một đầu tóc ngắn, gọn gàng, Lily thực sự rất có năng lực, cô ấy còn vì cô dốc lòng bày biện bố trí căn nhà, nghĩ lại trong tiểu thuyết, sau khi Tần Tuyển mất… Trần Hòa Nhan đột nhiên bừng tỉnh, nhận ra rằng chính mình giống như chỉ biết dựa vào Tần Tuyển, như phế vật chẳng làm nên trò trống gì.



Tác giả có lời muốn nói :

Có một số độc giả đều nhắc tới công việc của nữ chính, trong bản thảo của tôi cũng đặt ra trong giai đoạn sau cô ấy sẽ có công việc của mình, có thành tích của chính mình, cũng không tệ đâu. Phía trước là hồi tưởng cũng như sắp xếp của cốt truyện trong cuốn sách, cho nên cô ấy không có suy nghĩ gì nhưng hiện tại cô ấy đã thức tỉnh.
« Chương TrướcChương Tiếp »