Chương 34

Từ khi tỉnh lại đến giờ, Trần Hòa Nhan đã ở bệnh viện tổng cộng 16 ngày, tròn nửa tháng.

Kỳ thật Trần Hòa Nhan đang phục hồi rất tốt, cô nằm ở bệnh viện đến chán cả ra, sau khi tinh thần khôi phục, vết thương trên đầu không còn đau nữa, cô bắt đầu nháo đòi xuất viện về nhà.

Nhưng Tần Tuyển cùng ba mẹ Trần đều không đồng ý, họ đều nghĩ nên ở lại bệnh viên thêm mấy ngày thì an toàn hơn, Trần Hòa Nhan đã phải thuyết phục hết nước hết cái, hận không thể chứng minh mình đã hồi phục gần như hoàn toàn.

Ban đầu bệnh viên cũng theo nguyện vọng của bọn họ, dù sao thì giường bệnh ở khu VIP giá trên trời này cũng không chật chội và hết giường như bình thường cho nên nếu người nhà yêu cầu bệnh viện cho ở lại thêm vài ngày để quan sát…Nhưng tới sau này đến bác sĩ cũng không nhịn được mà uyển chuyển tỏ vẻ kì thật không cần phải nhất thiết ở lại bệnh viện. Dù là phòng bệnh VIP tuy tốt nhưng để tiết kiệm hai mươi mấy vạn không phải ở nhà sẽ tốt hơn sao?

Sau nhiều lần cùng bác sĩ xác nhận rằng thân thể Trần Hòa Nhan đã hoàn toàn bình phục, không có bất luận vấn đề gì, cuối cùng Tần Tuyển cũng đồng ý cho cô làm thủ tục xuất viện…

Cả ngày đều vui mừng, Trần Hòa Nhan xuất viện là một ngày trời trong nắng ấm, ánh mặt trời sáng lạn, cô bước ra khỏi bệnh viện hướng đến bãi đỗ xe mà đi.

Tài xế đã sớm chờ ở đó, nhưng không chỉ có tài xế của Tần Tuyển tới mà còn có Tần Ngạn lại một chiếc xe khác đậu ngay bên cạnh.

Vốn hôm nay anh có một cuộc họp rất quan trọng ở công ty game của mình, nhưng sau khi nghe tin chị dâu sẽ xuất viện vào hôm nay, Tần Ngạn đã yêu cầu thư kí dời cuộc họp sang lúc khác nên anh cố ý dành thời gian đến đúng giờ, đợi ở bệnh viên đón anh trai và chị dâu về nhà, cũng coi như tình nghĩa anh em chu toàn, nhưng anh thật sự có hơi sợ anh trai mình.

Ngoài Tần Ngạn ra, điều khiến Trần Hòa Nhan ngạc nhiên là Khương Hân cũng đến.

Cô ấy ngồi ở ghế phụ xe Tần Ngạn, trang bị võ trang đầy đủ, mang theo chiếc khẩu trang đen che gần hết khuôn mặt, một cặp kính râm đen cùng chiếc mũ lưỡi trai đen trên đầu, Trần Hòa Nhan thật đúng là không nhận ra đây là ai.

Cho đến khi họ đi tới gần xe của Tần Ngạn, Khương Hân mới từ trong xe bước xuống, đứng ở bên cạnh Tần Ngạn, thân mật dựa vào bên người Tần Ngạn, nắm lấy cánh tay hắn, dùng tay kia kéo kính râm xuống một nửa, hai mắt mỉm cười cong cong, thanh âm ngọt ngào gọi cô một tiếng, “Chị Hòa Nhan.”

Trần Hòa Nhan trong lòng hơi kinh ngạc, cùng cô ấy lần trước so sánh với lần ở phòng bệnh, tâm trạng Khương Hân hôm nay tốt hơn, cô ấy chưa bao giờ gọi cô là “Chị Hòa Nhan”, hôm nay vậy mà hôm nay thân thiết gọi cô…



Hồi trước Diệp Lai có nói hai người có xảy ra xung đột, nhưng bây giờ nhìn bọn họ đứng chung một chỗ bộ dáng tình chàng ý thϊếp ngọt ngào, xem ra đã hòa giải.

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt cô không biểu lộ ra nửa phần, Trần Hòa Nhan cũng mỉm cười chào lại.

Mấy người liền ở bệnh cạnh xe nói đùa vài câu, Tần Ngạn liền mở cốp xe của mình, lấy ra một đóa hoa lớn, cảm giác phi thường lãng mạn mà đưa cho Trần Hòa Nhan, coi như chúc mừng cô đã xuất viện.

Lần này Tần Ngạn không còn hấp tấp vội vàng như lúc trước, hiển nhiên đã biết rút kinh nghiệm, lần này không còn là bó hoa cẩm chướng của mấy thẳng nam, mà lần này là một bó hoa tulip màu sâm panh yêu thích của Trần Hòa Nhan.

“Lần trước có đưa đến hoa cẩm chướng nhưng lúc đó chị dâu sức khỏe còn chưa tốt, nên nghe lời anh trai không dám đưa cho chị dâu, hoa tulip là anh trai nói chị thích nhất hoa này, chúc mừng chị dâu đã khỏi bệnh.”

Tần Ngạn đưa hoa tulip cho Trần Hòa Ngan, cười nói, “Đúng rồi, Tiểu Hân cũng chuẩn bị một số quà cho chị dâu, chuyện phát sinh ở tiệc đính hôn hôm đó, chị dâu, chúng em rất xin lỗi, này coi như là quà nhận lỗi với chị dâu, hi vọng chị dâu có thể nhận.”

Nói xong, anh đưa tay chạm nhẹ vào Khương Hân, vốn cũng đã đeo kính râm nên không nhìn ra biểu tình gì, “Tiểu Hân, mau đưa món quà em chuẩn bị cho chị dâu.”

Nhưng tựa hồ phản ứng của Khương Hân có hơi chậm nhịp, Tần Ngạn mới quay lại nhìn cô ấy, mộ lần nữa nhắc nhở, “Tiểu Hân?”

“A…a…vâng, đây là món quà nhỏ!” Khương Hân lúc này mới phản ứng lại, xoay người đi vào xe cầm lấy một hộp quà tinh xảo có thắt nơ lụa bên trên, đưa cho Trần Hòa Nhan, “Đây là món quà nhỏ mà em…em với A Ngạn cùng nhau chuẩn bị, hi vọng chị dâu sẽ thích.”

Nhìn thây hộp quà đưa tới trước mặt mình, Trần Hòa Nhan liền hào phóng nhận lấy và mỉm cười nhẹ nhàng nói cảm ơn.

Mấy người ở bãi đậu xe một lát, thời gian cũng không còn sớm, vì thế Tần Tuyển liền chủ động mở miệng lên tiếng nên về nhà.

Tần Ngạn tâm tình có vẻ tốt, lúc này anh liền đưa ra ý mình lái xe đưa anh trai và chị dâu về nhà, chiếc siêu xe của anh thì nhờ tài xế Tần Tuyển chạy về.