Chương 32

Trong bóng tối, Tần Tuyển ném chiếc chăn mỏng trên người mình xuống, cả tay lẫn chân cùng lao thẳng về phía giường bệnh, đi tới đi lui hình như va phải cái gì, anh không kịp bật đèn, lấy tay chạm vào Trần Hòa Nhan còn có một tia run rẩy, thử hỏi: “Nhan Nhan?”

Trần Hòa Nhan bị ngã xuống giường thấy hơi chóng mặt, cổ tay phải vẫn rất đau, cô miễn cưỡng nói vài từ, “Um…em không sao.”

Trái tim Tần Tuyển như nhảy tới cổ họng lúc này mới hạ xuống một ít.

Lạch cạnh một chút đèn được bật lên, trong phòng sáng choang.

Tần Tuyển hai mắt sáng như đuốc, cẩn thận nhìn người đang nằm trên giường, sắc mặt cũng không tái nhợt như buổi tối, nhưng mày vẫn cứ nhăn lại như kìm nén cái gì.

“Sao vậy? Nơi nào không thoải mái sao?” Tần Tuyển cúi người nhẹ giọng hỏi, đưa tay chạm nhẹ vào má cô, phát hiện có hơi lạnh, vì thế nói: “Anh kêu bác sĩ lại đây xem thử.”

Nói xong liền duỗi tay bấm chuông phía trên đầu giường.

Trần Hòa Nhan khẽ đưa tay chạm nhẹ vào cánh tay Tần Tuyển ngăn cản, “Đừng, em không sao, nửa đêm đừng quấy rầy các bác sĩ, chỉ là nằm lâu không thoải mái, em muốn trở mình, tự mình làm nhưng không được.”

Tần Tuyển nghiêm túc nhìn từ trên xuống dưới, xác nhận nói: “Thật sự không sao chứ?”

“Thật là không có.” Trần Hòa Nhan gật gật đầu, cong cong khóe miệng cười với anh, cô có thể nhìn được anh vì đang ngủ tự dưng bị đánh thức nên để xoa dịu cảm xúc của Tần Tuyển, cô nhẹ nắm lấy mép áo anh nhẹ nhẹ kéo, giống như thường ngày làm nũng với anh, một đôi mắt hạnh mở to, nhìn vào Tần Tuyển, “Anh ngủ với em, em không ngủ được.”

Nói xong liền chậm rãi dời người sang một bên, trống một nửa giường nhỏ, vỗ vỗ, ngẩng đầu lên nhìn chồng.



Tần tuyển do dự một chút rồi ngả người xuống, cẩn thận nằm nghiêng thuận tay kéo chăn bông cho Trần Hòa Nhan.

Giường của phòng VIP rộng và chắn chắn hơn giường bệnh thường, nhưng nó vẫn là giường đơn, hơi chật để chứa được hai người lớn.

Bởi vì không gian nhỏ hẹp, Trần Hòa Nhan cũng không cần vất vả cử động, tiến lên một chút liền cảm thấy mĩ mãn nằm trong vòng ngực của Tần Tuyển, sau đó nhắm mắt ra lệnh, “Tắt đèn.”

Người đàn ông duỗi cánh tay ra một chút liền với tới công tác đèn trên đầu giường.

Ngay tức khắc, căn phòng khôi phục một mảnh đen nhánh, yên tĩnh mà thanh bình, hai người nhẹ nhàng ôm nhau, có thể nghe được hơi thở cùng nhịp tim của đối phương.

Mà lúc này Trần Hòa Nhan có hơi ngạc nhiên phát hiện cổ tay đang đau dữ dội vì bị dao cứa đã thuyên giảm đi rất nhiều, chỉ là thỉnh thoảng còn chút đau âm ỉ, cô thử dùng tay trái nắm lấy cổ tay phải xoay qua xoay lại, phát hiện cũng không có đau lắm.

Chỉ một động tác nhỏ như vậy cũng khiến Tần Tuyển ở bên cạnh cảm nhận được, giọng nói trầm thấp vang lên trong bóng tối, “Ngủ không được?”

Trần Hòa Nhan dừng một chút, “Um, cũng đã ngủ nhiều như vậy, ngủ đủ rồi.”

Nói xong, cô lại chui vào vòng tay của người đàn ông, trực tiếp đưa tay phải mình đặt lên trên người anh, âm thanh mềm mại mang theo chút ướŧ áŧ, như thế cô bị tủi thân, “Tần Tuyển, cổ tay em có hơi đau, anh xoa giúp em.”

Chỉ có thể ở trước mặt người đàn ông này, cô mới có thể yên tâm tùy ý mà làm nũng bán manh, ngay cả trước mặt ba mẹ cô cũng không dám biểu hiện quá mức yếu ớt, anh chính là một người làm cô có thể toàn tâm toàn ý ỷ lại, làm càn,…

Tần tuyển chuẩn xác mà cầm lấy cổ tay Trần Hòa Nhan, cô tay cô rất mảnh khảnh, nằm trên giường hơn mười ngày, cả người cô cũng gầy đi một vòng, cổ tay cô chỉ cần dùng chút sức là có thể dễ dàng bẻ gãy…



Ngón tay hơi thô ráp nhẹ nhàng xoa lên làn da mềm mại của cô, trong bóng tối, hai lông mày của Tần Tuyển nhíu chặt vào nhau, nhưng giọng nói của anh vẫn rất bình tĩnh, trầm thấp, “Ở bệnh viện này các bác sĩ đều kiểm tra không ra, cũng không biết có phải thời điểm té ngã còn bị thương ở đâu, anh kêu Tưởng Lập đi tìm bác sĩ khác, ngày mai mang đến đây cho em xem.”

“Um.” Trần Hòa Nhan nhẹ nhàng lên tiếng, cũng không từ chối.

Nhưng thật ra trong lòng cô tự mình rõ ràng đây không phải vết thương khi bị ngã mà đau, mà nó chính là bị dao cắt, chính cô lấy một con dao gọt hoa quả sắc bén rạch một nhát, miệng vết thương thực sự rất sâu, không sai biệt thì đã cắt đứt nửa cổ tay, cắt từng miếng thịt, từng dây mạch rồi đâm vào tận xương.

Cũng chính vì cái này quá đau đớn nên làm cô càng xác định cái kết cục bi thảm trong tương lai kia, đó là cái chết mà trong tương lại cô phải trải qua…

Trần Hòa Nhan đem mặt vùi sâu vào lòng ngực người đàn ông, lẳng lặng nghe nhịp tim của anh.

Trong bóng đêm. Phòng bệnh im ắng, hai người đều không lên tiếng, một lúc lâu sau Trần Hòa Nhan đang trầm mặc bỗng mở miệng: “Tần Tuyển.”

“Hửm?” Người đàn ông trả lời cô.

“Anh sẽ không rời bỏ em đi, đúng không?” Đôi mắt Trần Hòa Nhan có hơi ươn ướt, cô đem mặt vùi vào lòng ngực Tần Tuyển, giọng nói ủ rũ.

Người đàn ông vẫn đang xoa cổ tay Trần Hòa Nhan, nghe xong lời này, anh nghĩ nghĩ rồi thành thành thật thật trả lời: “Anh đã bảo Tưởng Lập nói cho mấy lãnh đạo cấp cao bên công ty, trong khoảng thời gian này mọi công việc đều có người tạm thời phụ trách thay, đợi khi nào em hoàn toàn bình phục thì trong thời gian đó anh sẽ không đi công tác.”

Trần Hòa Nhan: “…”

Quên đi, cô sẽ không lãng phí tình cảm của mình cho người đàn ông gây mất hứng này!