Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Sách: Phu Nhân Hào Môn Bị So Sánh Không Nhận Thua

Chương 12

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong ba năm qua, mặc cho bên Tần gia có thúc giục như nào đi nữa, hai người đều rất ăn ý mà ít nhắc với chuyện con cái…

“Đang cùng cậu nói chuyện, sao lại ngẩn ra!” Diệp Lai thấy Trần Hòa Nhan đôi mắt trỗng rỗng, không biết cô đang đi vào cõi thần tiên nào, cả người vẫn sát tới bên Trần Hòa Nhan, vẫn lải nhải, “Khương Hân kia, chậc…nói đến cùng vẫn là không ngăn cản được, chờ xem đi, nếu hai người đó thật sự có thể ân ái cả đời, tớ sẽ đứng chổng ngược…”

Trần Hòa Nhan nghe vậy ghét bỏ mà cùng cô gái tóc hồng kéo xa khoảng cách.

Nghe thấy Diệp Lai vẫn còn ở đó than ngắn thở dài, “Ai…nói đi cũng phải nói lại, nhìn tất cả nam nhân trong phòng này, so tới so lui vẫn là đại thiếu gia nhà cậu thơm nhất, vây quanh toàn là sói, là tiểu yêu tinh,…vẫn là nên hâm mộ cậu hay đồng tình đây~?”

Diệp Lai nói rồi nhìn sang, dùng khuỷu tay đâm vào Trần Hòa Nhan, nhìn phía trước bĩu môi, “Chà, sói tới.”

Trần Hòa Nhan nhìn theo tầm mắt của Diệp Lai, nhìn người nọ, huyệt thái dương của cô bắt đầu nhảy lên.

Khúc Minh Châu, Khúc gia đại tiểu thư, đối với Tần Tuyển là chân ái, Tần gia với Khúc gia là thế giao, cô nghe nói từ nhỏ người này đã tuyên bố cuộc đời này không phải anh Tần Tuyển sẽ không gả.

Đang tiếc Tần Tuyền từ nhỏ tới lớn vẫn luôn lạnh nhạt.

Thời điểm Trần Hòa Nhan và Tần Tuyển dự định kết hôn, Khúc Minh Châu sau khi biết chuyện đã náo loạn muốn tự sát, Khúc gia vì yêu thương nữ nhi mình mà họ còn đến gặp Trần Hòa Nhan, nói chỉ cần cô đưa ra một con số rồi đồng ý rời xa Tần Tuyển.

Lúc đó Trần Hòa Nhan bị áp bách đến không được, thiếu chút nữa không kết hôn.

Chỉ là sau đó mọi thứ đều bị Tần Tuyển ép xuống, Trần Hòa Nhan không biết anh đã làm gì nhưng Khúc gia thì yên tĩnh như gà, thậm chí còn bắt Khúc Minh Châu ra nước ngoài sống một thời gian.

Cứ như vậy mà qua hai năm, Khúc gia định hôn cho Khúc Minh Châu ở nước ngoài, sau đó cô ta mới trở về nước.

Sau khi về nước, Khúc tiểu thư mặc dù có vị hôn phu nhưng vẫn như cũ, đối với Tần Tuyển nhớ mãi không quên, cũng đối với Trần Hòa Nhan hận ý không giảm. Nhưng cô ta ra nước ngoài một thời gian, đối với Tần Tuyển kiêng kị không ít, cũng không dám làm lớn chuyện, nhưng lại tận lực tạo phiền toái cho Trần Hòa Nhan mặc dù cô ta cũng không chiếm được tiện nghi gì.



Trần Hòa Nhan cũng không phải cục bột, cũng không thể bị bắt nạt được, cô cũng đáp trả lại, nếu không được sẽ về nhà tìm chồng cáo trạng, mỗi lần cáo trạng hiệu quả thực rõ ràng, Khúc Minh Châu lại yên lặng một thời gian…

Bên kia Khúc Minh Châu cũng chú ý tới hai người, nhìn xung quang thấy Tần Tuyển đang nói chuyện cùng người khác, không ở bên Trần Hòa Nhan, lá gan cô ta lớn hơn không ít.

Vừa lúc nghi thức đính hôn mới xong, cơ hội tốt như vậy sao không đi tìm Trần Hòa Nhan gây phiền phức?

Trần Hòa Nhan nhìn Khúc Minh Châu đi về phía này như một con gà chọi, cô đau đầu thở dài một tiếng, nói với Diệp Lai: “Mình đi vệ sinh, giúp mình ngăn cô ta lại.”

Không phải cô sợ Khúc Minh Châu, chủ yếu là trường hợp hôm nay cô không muốn gây rắc rối.

Diệp Lai nhún nhún vai, vừa cười vừa đi tới cản Khúc Minh Châu. Khúc Minh Châu bị vướng thoát không ra, chỉ có thể oán hận mà dậm chân trơ mắt nhìn Trần Hòa Nhan rời khỏi phòng tiệc.

Hôm nay là lần đầu tiên Trần Hòa Nhan đến đây, cô cũng không biết nhà vệ sinh ở đâu, không muốn hỏi người phục vụ nên cô rời khỏi phòng tiệc, dứt khoát một bên đi tản bộ, một bên chậm rãi tìm nhà vệ sinh.

Đi qua một cái hành lang dài lộng lẫy, đến cuối lại rẽ trái, đi thêm một đoạn ngắn, cô thực sự tìm được một cái nhà vệ sinh.

Tòa lâu đài này là một mô hình kinh doanh nửa là danh lam thắng cảnh, nửa là khách sạn, chi phí chi tiêu đối với người bình thường nhìn thôi đã thấy sợ, nhưng nó cũng có những lý do khiến nó đắt đỏ. Ví dụ ngay cả là một nhà vệ sinh nhỏ ở một nơi hẻo lánh như vậy cũng đầy phong cách và các chi tiết của nó rất đẹp và tỉ mỉ.

Trên mặt đất trước khi bước vào có trải một thảm chống trượt với hoa văn lộng lẫy, nhà vệ sinh được chia thành hai gian, gian trong là toilet, gian ngoài được an bài bồn rửa tay cùng bàn trang điểm để chỉnh trang lại nhan sắc, sửa lại makeup, sạch sẽ và sáng sủa, trên bàn có một bó hoa tươi, toàn bộ nhà vệ sinh đều không có mùi, chỉ có hương hoa thanh đạm.

Trần Hòa Nhan vì mặc lễ phục nên cũng không muốn vào vệ sinh nên cô đứng bên bàn trang điểm chậm rãi trang điểm, tính toán ở trong đây một lát rồi trở về.

“Xin chào các tình yêu,… mình sẽ tận lực nói nhỏ giọng, mọi người nhìn trang phục của tôi, đoán xem tôi đang ở đâu? Không thể tin được, tôi đang ở lâu đài nơi Khương Hân tổ chức đính hôn, hôm nay họ đã bao toàn bộ lâu đài này.”

Trần Hòa Nhan dừng động tác tô son lại, quay đầu nhìn xung quanh tìm ra hướng phát ra giọng nói.
« Chương TrướcChương Tiếp »