Chương 11

Sau bữa tối, Cảnh Thanh Hạ trở về phòng, thu dọn đồ đạc chuẩn bị cho ngày mai đến trường.

Thấy Chung Minh Tuyết đi ngang qua cửa, cô gọi lại: "Chung Minh Tuyết, mai chúng ta cùng đi học bằng xe đạp nhé. Cậu không có đồng phục, có thể bị chặn lại, cứ đi theo mình. Mình sẽ dẫn cậu đến gặp chủ nhiệm lớp để tránh rắc rối. Ba mình nói sẽ sắp xếp cho cậu vào cùng lớp với mình, mình có thể che chở cậu!"

Che chở mình?

Chung Minh Tuyết liếc nhìn Cảnh Thanh Hạ, chậm rãi gật đầu và nở một nụ cười cảm kích.

Dù không rõ nụ cười này có bao nhiêu phần thật lòng, nhưng nó thực sự rất đẹp.

Cô ấy nên cười nhiều hơn.

Cảnh Thanh Hạ cũng mỉm cười theo.

Như bị lây nhiễm, nụ cười của Chung Minh Tuyết càng trở nên rạng rỡ. Khi nhận ra điều đó, cô vội vàng quay người trở về phòng.

Đây là lần đầu tiên họ nói chuyện riêng trong suốt tuần qua.

Nếu gật đầu cũng được tính là một câu.

Cảnh Thanh Hạ có cảm giác, việc tham gia huấn luyện khiến cô ít có cơ hội tương tác với Chung Minh Tuyết, và điều đó khiến cô ở trong ngôi nhà này thoải mái hơn rất nhiều, so với ngày đầu tiên thả lỏng hơn không ít.

...

Sáng hôm sau.

Cảnh Thanh Hạ thức dậy với niềm hứng khởi được quay trở lại trường học, đến mức cô gấp chăn thành khối vuông.

Phải mất một lúc lâu cô mới nhận ra và nhanh chóng gỡ chăn ra, trải lại như bình thường.

Sau khi ăn sáng, cô sẵn sàng xuất phát.

Cảnh Quang Diệu và Lâm Thiền Quyên vì công việc gấp rút mà phải đáp chuyến bay vào lúc nửa đêm để đi công tác.

Dì Trương tạm thời đảm nhận nhiệm vụ của người giám hộ, đã chuẩn bị sẵn sàng hai chiếc xe đạp cho hai cô bé sắp đến trường.

Một chiếc đỏ, một chiếc xanh, cùng kiểu nhưng khác màu.

Chúng rất đẹp, nhưng tiếc rằng quan hệ giữa cô và Chung Minh Tuyết vẫn chưa đủ thân thiết, nếu không cô đã trêu đùa một câu "từ xưa đỏ xanh là một cặp."

"Cậu muốn chiếc nào?" Cảnh Thanh Hạ đi một vòng quanh hai chiếc xe đạp.

Chung Minh Tuyết có vẻ ngạc nhiên khi Cảnh Thanh Hạ hỏi ý mình, vì từ trước đến giờ, giữa họ chưa từng có kiểu giao tiếp này.

Cô ngừng lại một giây rồi đáp: "Cái nào cũng được."

Chung Minh Tuyết không có biểu hiện gì, nhưng Cảnh Thanh Hạ nhanh nhạy nhận ra thái độ của cô đã mềm mỏng hơn nhiều.

Chiến lược không làm phiền của cô trong một tuần qua quả nhiên rất hiệu quả!

Đối với một chú mèo nhỏ luôn cảnh giác như Chung Minh Tuyết, tốt nhất là nên cho cô ấy đủ không gian tự do ngay từ đầu, như vậy cô ấy mới có thể dần dần cảm thấy thoải mái và thân thiết hơn.

"Vậy mình lấy chiếc đỏ, phù hợp với sự nhiệt huyết của mình hơn!" Cảnh Thanh Hạ nói rồi nhanh chóng leo lên xe.

Cả hai đều cao 1m68, đôi chân dài đều đặn vắt qua thân xe.



Chiếc xe đạp ngay từ đầu đã được điều chỉnh đến độ cao thích hợp.

Chung Minh Tuyết cũng thuận thế ngồi lên chiếc xe đạp màu xanh dương, nhưng đợi mãi mà không thấy Cảnh Thanh Hạ xuất phát.

Cảnh Thanh Hạ nhìn vào ánh mắt của Chung Minh Tuyết, cười nói: "Chung Minh Tuyết, cậu mở bản đồ dẫn đường nhé."

Chung Minh Tuyết tỏ vẻ khó hiểu.

"Đừng có nhìn mình với ánh mắt kiểu như mình là kẻ ngốc đấy, đó là xúc phạm cá nhân đấy!"

"..."

Cảnh Thanh Hạ vội dừng lại lời đùa cợt: "Mình cũng là lần đầu tiên đi xe đạp đến trường, không biết đường. Hơn nữa, mình cũng không rõ thể lực của cậu thế nào. Mình là người duy nhất trong trại huấn luyện chịu tự nguyện tăng cường độ tập, đừng có so với mình. Omega tuy có sức bền tốt, nhưng sức bùng nổ không mạnh, phải không? Cậu quyết định tốc độ, mình sẽ theo. Chúng ta ra khỏi nhà sớm, thời gian vẫn dư mà."

Lý do đầu tiên của Cảnh Thanh Hạ là để giảm bớt sự căng thẳng, còn lý do thứ hai là vì chu đáo.

Cô ấy còn giấu một lý do thứ ba.

Với sự cảnh giác hiện tại của Chung Minh Tuyết, nếu tự mình dẫn đường thì chắc chắn cô ấy sẽ lo có gì đó gian trá, vậy chi bằng để Chung Minh Tuyết và bản đồ dẫn đường cho rồi.

"Được." Chung Minh Tuyết gật đầu, đặt điện thoại lên giá đỡ trên xe đạp.

"Xuất phát!" Cảnh Thanh Hạ phấn khích hô to.

Nghe vậy, Chung Minh Tuyết vô thức mỉm cười.

Rồi nhanh chóng thu lại, nhưng không thể che giấu niềm vui trong lòng.

Cô ngẩng đầu lên, đón cơn gió nhẹ.

Hôm nay trời thật đẹp.

Ánh nắng ấm áp nhưng không quá gay gắt, là sự ấm áp vừa đủ trong một ngày hè.

Khoảng cách từ biệt thự của nhà họ Cảnh đến trường không xa.