"Xì—" Cơn đau ập đến trong đầu Cảnh Thanh Hạ.
Tiếng súng đạn vang lên dữ dội khiến thần kinh cô căng thẳng. Mùi máu tanh xộc lên, cảm giác chóng mặt dường như kiểm soát toàn bộ suy nghĩ của cô.
"Mình chết rồi."
"Chết trên chiến trường đó."
Ý nghĩ đó khiến cô nhanh chóng mở mắt ra, hít một hơi thật sâu.
Trước mắt cô là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ.
Ánh nắng gay gắt xuyên qua kẽ hở của rèm cửa, tiếng ve kêu râm ran bên ngoài khiến tâm trạng Cảnh Thanh Hạ không khỏi bực bội. Tuy nhiên, cơn đau trên người đã biến mất hoàn toàn, làn gió mát từ điều hòa trung tâm thổi qua cũng xua tan cảm giác khó chịu.
Cô cau mày, nhìn xung quanh.
Đây là một căn phòng ngủ gọn gàng, xung quanh giường là những bộ quần áo vứt bừa bộn.
"Reng reng reng—"
Chiếc điện thoại bên cạnh giường đột nhiên vang lên.
Cảnh Thanh Hạ gần như theo phản xạ nhấc máy, đồng thời cảnh giác quan sát xung quanh.
Mọi thứ vẫn yên tĩnh, nhưng không đủ để xua đi cảm giác bất an trong lòng cô.
Từ đầu dây bên kia, một giọng phụ nữ trung niên dịu dàng vang lên: "Hạ Hạ à, con dậy chưa? Đã 11 giờ rồi đó, mẹ bảo dì Trương làm sẵn bữa trưa cho con rồi. Dì ấy không dám làm phiền con nghỉ ngơi, nhưng mẹ sợ con đói, con xuống ăn trước nhé? À, mẹ cũng sắp về rồi, mẹ có mua quà cho con đó."
Trong giọng nói của người phụ nữ có thể cảm nhận được sự cưng chiều rõ ràng.
Cảnh Thanh Hạ liếc nhìn màn hình điện thoại, trên đó hiển thị "Mẫu thân đại nhân."
Cảnh Thanh Hạ nhướng mày, thử thăm dò: "Mẹ?"
Nhưng cô làm gì có mẹ?
"Mau ăn trưa đi con, ăn xong mẹ về có chuyện muốn nói với con nhé!" Giọng nói bên kia vô cùng vui vẻ.
Cảnh Thanh Hạ vẫn chưa hiểu rõ tình hình, nhưng đành thuận theo, trả lời: "Dạ, con chuẩn bị rồi xuống ngay."
"Được, được, được. Vậy mẹ cúp máy nhé." Bà mẹ tắt máy ngay sau đó.
Cảnh Thanh Hạ cúp điện thoại, cúi xuống nhặt đống quần áo dưới đất, do dự một chút rồi thả xuống, sau đó bước vào phòng thay đồ để tìm một bộ quần áo dễ hoạt động hơn. Cô đi đến phòng tắm riêng trong phòng.
Bình tĩnh lại, Cảnh Thanh Hạ không khỏi choáng ngợp trước sự xa hoa của căn phòng này. Căn phòng rộng khoảng 80 mét vuông, có đầy đủ phòng gym, phòng chứa đồ và phòng thay đồ. Chiếc giường 1m8 trông thật nhỏ trong không gian này.
Chưa kể đến nhà tắm riêng được thiết kế sang trọng với khu vực tắm và vệ sinh tách biệt, còn có bồn tắm lớn.
Khi bước vào phòng tắm, cô không khỏi nhìn vào gương một chút để xem khuôn mặt của mình có giống với người mà bà mẹ kia gọi là "Cảnh Thanh Hạ" không.
Khuôn mặt này rõ ràng là của cô ở tuổi 17-18.
Vẫn là đôi lông mày sắc bén và ánh mắt sáng ngời.
Thay vì sự ngọt ngào của một thiếu nữ, cô lại mang nhiều nét cương nghị.
Đôi mắt màu hổ phách trong trẻo.
So với khi cô ở tuổi đôi mươi, khuôn mặt này trông non nớt hơn rất nhiều.
Thiếu đi sự già dặn khi làm nhiệm vụ, và cũng không còn vẻ bất cần đời khi đi nghỉ mát.
Cảnh Thanh Hạ chợt cảm thấy hoang mang.
Cơn đau đầu dữ dội lại ập đến.
Cô vốn lớn lên trong trại trẻ mồ côi của quân đội, đến năm 14 tuổi thì được chọn vào quân đội, được huấn luyện thành lính đặc nhiệm tinh nhuệ. Năm 18 tuổi, cô đã giành giải quán quân trong giải đấu võ thuật trẻ của quân khu.
Nhưng bây giờ, cơ thể không còn những cơ bắp săn chắc, thay vào đó là bộ T-shirt rộng thùng thình, trông gầy guộc hơn hẳn.
Giữa lúc đầu óc còn rối bời.
Một lượng lớn ký ức lạ lẫm ùa vào trong đầu cô.
Những ký ức này thuộc về một cô gái khác cũng tên là "Cảnh Thanh Hạ." một người được cưng chiều từ nhỏ.
Cảnh Thanh Hạ dựa vào kinh nghiệm của mình, cố gắng hít thở sâu để ổn định lại bản thân, cuối cùng cũng xua tan được cơn chóng mặt sau khi tiếp nhận toàn bộ ký ức.
Ngay lập tức, trong đầu cô lại xuất hiện thêm những đoạn ký ức khác, lần này là những cảnh quay dưới góc nhìn của thượng đế và những mẩu đối thoại rời rạc.
Hóa ra đây là một cuốn tiểu thuyết.
Cô gái ngỗ ngược tên "Cảnh Thanh Hạ" trong cuốn tiểu thuyết này là một nhân vật pháo hôi, với rất ít đất diễn, chỉ luôn mang tâm lý muốn chiếm đoạt nữ chính cho riêng mình.
Cách chiếm đoạt cũng là một thiết lập kỳ lạ – một alpha cấp C nhỏ bé như pháo hôi lại cố gắng đánh dấu một Omega cấp S như nữ chính.
Cuối cùng, pháo hôi không thể thực hiện được ý đồ.
Nữ chính được nam chính cứu thoát, còn pháo hôi thì chịu sự trừng phạt xứng đáng – kết cục là bị nữ chính đẩy xuống vách núi, chết không toàn thây.
Cảnh tượng sống động ấy khiến Cảnh Thanh Hạ rùng mình.
"Xem ra nữ chính là người rất quyết đoán." Cảnh Thanh Hạ nghĩ thầm.
Cô rửa mặt bằng nước lạnh, nhìn vào gương và nở một nụ cười gượng gạo.