Trương Thần Nhi áp giải Lục Vân Phong đến một căn phòng có nhiều người.
Hai tiếng sau, Trương Thần Nhi bước tới cửa phòng giam, vô cùng ngạc nhiên.
Ba tên xã hội đen ở bên trong đang quỳ thành hàng dưới sàn.
Một người đang lau giày cho Lục Vân Phong, hai người còn lại ngồi thẳng tắp, cả ba đều bầm dập mặt mũi.
Lục Vân Phong ngồi trên ghế dựa vào vách tường, gối cánh tay huýt sáo.
Có đôi khi, Lục Vân Phong thực sự không nghĩ ra.
Những người như mình phải là trụ cột của xã hội, là người lãnh đạo kinh tế địa phương, là người thành đạt trong mắt mọi người.
Thế quái nào lại thành phản diện? Còn là một kẻ phản diện đeo bám.
Bản thân sở hữu khối tài sản trăm tỷ, có trình độ học vấn cao.
Từng trèo lên núi tuyết, nhảy dù từ độ cao mười nghìn mét, tham gia lễ hội bò tót ở Tây Ban Nha, có hai bằng thạc sĩ, am hiểu quyền anh, bơi lội, trượt tuyết và bóng rổ.
Vóc người cũng cao to đẹp trai, không thể so sánh với mấy tiểu thịt tươi trang điểm lòe loẹt kia, nhưng khi khoác lên mình bộ vest cao cấp thì vẫn có khí chất rắn rỏi và phong thái lãnh đạo.
Thế cớ gì phải thấp hèn như vậy, một hai phải làm đeo bám, ngốc nghếch cướp đoạt phụ nữ của Long Ngạo Thiên, cuối cùng bị anh ta đánh chết?
Dù là t*ng trùng bò lên não, thích sự phong hoa tuyết nguyệt thì cứ như Trần Mặc Quần là được rồi.
Chỉ cần ngoắc ngoắc tay là có những yêu tinh nhỏ quyến rũ nhào vào lòng, lái chiếc siêu xe thể thao tùy tiện đậu ở một nơi nào đó là sẽ có cô em xinh đẹp thanh thuần chủ động lại đây xin WeChat.
Mắc mớ gì mình phải vây quanh mấy cô nữ chính kia như não bị úng nước?
Trương Thần Nhi nhìn ba người đang quỳ trên mặt đất, tức điên lên.
"Lục Vân Phong, anh đánh bọn họ đấy à?"
"Thất vọng rồi đúng không?" Lục Vân Phong đứng dậy, mỉm cười đi đến trước song sắt: "Cô nhốt tôi ở đây, chẳng phải là muốn bọn họ đánh tôi một trận à?"
Đúng là Trương Thần Nhi đã nghĩ như vậy, không cho cái tên này nếm mùi đau khổ, trong lòng cô ấy sẽ không thoải mái.
Nhưng tại sao ba tên này lại vô dụng như vậy? Chẳng phải bình thường ương bướng và kiêu ngạo lắm sao? Ba người không đánh lại một người?
Trương Thần Nhi quát: "Có phải anh ta đã đánh các anh hay không?"
Lục Vân Phong quay lại nhìn ba người họ: "Nói đi, tôi có đánh các người không?”
Ba người vội vàng xua tay: "Không có không có không có, bọn tôi tự đυ.ng trúng nhau."
"Đúng vậy, tự đυ.ng trúng nhau."
"Con người của anh Lục rất tốt, nói chuyện văn minh, cư xử lễ phép, lẽ ra anh ấy không nền ngồi tù. Cảnh sát à, có phải các ngươi nhầm lẫn gì rồi không? Người tốt như vậy không thể bắt được."
Lục Vân Phong đắc ý nhìn Trương Thần Nhi, đôi mắt nhỏ như muốn nói: Cô nghe chưa?
Trương Thần Nhi thở phì phò nói với cảnh sát trực ban: "Mở cửa phòng giam, thả anh ta ra ngoài."
Lục Vân Phong cầm bộ vest của mình đặt lên trên cánh tay, kiêu ngạo bước ra ngoài.
Đi đến sảnh lớn, hắn vô cùng ngạc nhiên.
Người đến nộp tiền bảo lãnh cho hắn lại là Lãnh Thanh Thu.
Lãnh Thanh Thu vừa ký tên xong, xoay người đã thấy Lục Vân Phong, cô khế mỉm cười: "Anh không bị gì đúng không?"
"Sao lại là cô?" "Không thể là tôi à?"
Vẻ mặt của Trương Thần Nhi trở nên cực kỳ kém cỏi, đi đến quầy tiếp tân, ném tờ thông tin lên bàn: "Ký tên rồi cút."
Lục Vân Phong ký tên.
Trương Thần Nhi nhìn Lãnh Thanh Thu: "Lãnh Thanh Thu, chẳng phải cô cảm thấy anh ta rất phiền sao? Tại sao lại nộp tiền bảo lãnh anh ta?"
"Tôi vui."
Trương Thần Nhi hừ khinh một tiếng: "Quả nhiên nhà tư bản đều không có lương tâm”"
"Nói chuyện cẩn thận vào, cảnh sát cũng phải tuân theo pháp luật."
"Nhưng cô cũng biết anh ta là tên cặn bã mà."
"Tôi biết." Lãnh Thanh Thu thản nhiên nói: "Nhưng tôi không nhớ có luật nào quy định cặn bã phải xử bắn bỏ tù. Anh †a và Tiêu Thế Hằng bị nghỉ ngờ liên quan đến vụ ẩu đả, Tiêu Thế Hằng đã ký tên tỏ vẻ thông cảm, tôi cũng nộp phạt hai nghìn tệ rồi. Điều cô phải làm là thả anh ta ra ngay lập tức."