Kết quả là Lục Tri Hà chỉ có thể chửi thầm trong lòng: “Mẹ ơi, có ma sao”, sau đó cô sợ hãi đến mức chật chân giẫm vào không trung và ngã thẳng xuống.
Lục Tri Hà cảm thấy kiếp trước mình có thể đã mắc nợ với Lục Thần và bị anh ta nguyền rủa! Nếu không, tại sao mỗi lần nhìn thấy Lục Thần lại lăn trên cầu thang? Lần này không biết cô có bị đau ở đâu nữa không...
Cô buồn rầu nghĩ, nhưng cô không muốn một bàn tay to lớn bất ngờ nắm lấy eo mình vào thời điểm quan trọng này đâu.
Với một tiếng rêи ɾỉ gợi cảm, Lục Tri Hà cảm thấy một cái chạm lạnh trên môi.
Sau khi tỉnh lại từ suy nghĩ, cô đột nhiên cảm giác được mình khả năng cách cái chết không xa...
Bởi vì, có vẻ như cô ấy đã hôn lên đôi môi của tên trùm phản diện gϊếŧ người như ngóe sao!
Cô chớp chớp đôi mắt to ngấn nước, Lục Tri Hà thật sự rất muốn uống mười viên thuốc trợ tim tác dụng nhanh, nhưng hiện tại cô không thể hoảng sợ được!
Lục Tri Hà giả vờ bình tĩnh đứng dậy, nhưng trong đôi mắt sáng như sao lại tràn đầy áy náy, đôi má thanh tú đỏ bừng như quả táo chín, bây giờ nhìn cô lại linh động đáng yêu đến bất ngờ: “Haha..anh dậy sớm thật đấy, haha… …”
Lục Thần: "..."
"Thật ra anh à, anh xem, chúng ta là anh em. Chắc hẳn khi còn trẻ chúng ta đã làm những chuyện thân mật hơn cả như vậy. Thế nên anh đừng để ý, chỉ là..."
Nhìn thấy lông mày của sếp lớn càng nhướng lên, Lục Chí Hà nghĩ mình nên im lặng không muốn trong tương lai mình chết trong đau khổ mà cô chỉ muốn được chết một cách nhẹ nhàng nhất thôi.
"Được rồi, cảm tạ anh đã cứu em! anh trai, đi chậm rãi thôi nha anh, em lên phòng trước nhé!"
Nói xong, Lục Tri Hà nhanh chóng loạng choạng tránh xa Lục Thần, vội vàng chạy vào phòng khách, lưng thẳng tắp, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn phản chiếu trong cửa sổ lại gần như nhăn lại thành một bông hoa cúc.
Lục Tri Hà cảm thấy nếu bị đôi mắt sâu thẳm kia nhìn thêm một lúc nữa, cô chắc sẽ bị đóng băng trong ánh mắt đó mất.
Sau khi uống một cốc nước lạnh lớn, Lục Tri Hà đã thấy nhịp tim trở lại, thói quen giật mình và nói lắp bắp khi căng thẳng thực sự đã theo cô đi vào cơ thể Lục Tri Hà .
Cô hôn ai cũng được, nhưng sao lại hôn kẻ ác! Hơn nữa, bọn họ từ nhỏ đã không ưa nhau, vậy hành vi thân mật như vậy là từ đâu mà ra.
Cô ấy nên nói gì bây giờ...
Lục Chí Hà mệt mỏi nhéo huyệt thái dương, không khỏi lẩm bẩm: “Anh ta chắc sẽ không bóp chết mình đâu nhỉ…”
“Anh bạo lực đến thế à?”
Đột nhiên, bên tai cô vang lên một giọng nói trầm trầm, mang theo một câu hỏi không rõ ý nghĩa, nhưng lại khiến Lục Tri Hà sợ hãi.
Lục Tri Hà không ngờ rằng Lục Thần sẽ đột nhiên đứng sau lưng cô và khoảng cách của hai người sẽ gần gũi như vậy.
Trong cơn hoảng loạn, cô sợ hãi dùng chân trái dẫm lên chân phải!
Cũng may có người ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, nếu không cuộc đời cô lại trở thành bi kịch của việc ngã liên tục suốt một ngày.
Tuy nhiên, người chặn eo cô ấy dường như lại là Lục Thần...
Lục Chí Hà hít một hơi.
"Anh có đáng sợ không?"
Lục Tri Hà vội vàng lắc đầu liên tục, tuân theo bản chất của một cô gái ngoan không chịu thiệt trước mắt nói: “Không đáng sợ, anh cả đẹp trai như vậy sao có thể đáng sợ được!”
Lục Tri Hà vừa nói vừa quan sát phản ứng của sát thần để chắc chắn hắn không tức giận, sau đó mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, ánh mắt tựa như có thể nhìn thấu lòng người của hắn vẫn khiến Lục Tri Hà không khỏi chột dạ trong lòng và nhất thời cảm thấy thật có lỗi.
Lục Tri Hà thấy hắn không lên tiếng, vội vàng cười nói: "Anh, anh cũng tới uống nước à?"
Đôi mắt hắn như giếng cổ tối sầm lại, Lục Thần bình tĩnh nói: “Ừ.”
"Vậy em về trước!"
Không đợi hắn trả lời, Lục Tri Hà đã bỏ chạy, lao lên cầu thang thì lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Lục Thần từ phía sau truyền đến: “Ngày mai, bố muốn em đi công ty với anh.”
Đến công ty à?
Lục Tri Hà dừng một chút, trong ký ức của cô, cha ruột của Lục Thần hình như đang đi công tác. Cô nghe nói Lục Thần có ý định quay lại công ty vào ngày mai?
Cô nheo mắt cười như một con cáo nhỏ dễ thương, chỉ để nhân cơ hội đó làm điều đó.
"Vâng, em biết rồi."
Nhìn thấy bóng lưng mảnh khảnh biến mất khỏi tầm mắt, Lục Thần che đậy nghi hoặc hiện lên trong mắt, ngón tay thon dài không khỏi vô thức lướt qua đôi môi mát lạnh, trong mắt lóe lên sự mờ mịt không rõ ràng.
Ngày thứ hai.
Lục Tri Hà ngồi trong chiếc Maserati quen thuộc và lặng lẽ thở dài.
Cô chỉ nhớ Lục Thần rủ cô đến công ty, nhưng lại cô quên mất mình sẽ đi cùng hắn.
Kỳ thực tối qua Lục Tri Hà cũng đã nghĩ tới, nếu cô không còn ý định làm hại nữ chính nữa, điều đó có nghĩa là Lục Thần sau này sẽ không gϊếŧ cô.
Cho nên không cần phải sợ hãi hắn, điều quan trọng nhất là Lục Tri Hà có thể lấy lòng người anh này hết mức có thể, nhưng vấn đề là khí thế của hắn quá mạnh. Ở trước mặt hắn, Lục Tri Hà không nhịn được nhưng cảm thấy có rất sợ hãi và có lỗi...
Lục Tri Hà không khỏi liếc nhìn khuôn mặt điển trai của người đàn ông này. Sau đó cô nhớ ra người ban đầu bị người của Lục Thần gϊếŧ chết là do chính Lục Tri Hà trong sách đã bắt cóc Bạch Nguyệt và suýt rơi từ trên cao xuống. Và chính Lục Thần đã chứng kiến
cô chết, điều đó chứng tỏ hắn ta là một kẻ biếи ŧɦái.
Cũng từ đó, người ban đầu biết được, Lục Thần luôn biết cô không phải con gái Lục gia, cho nên hắn luôn hận cô và mẹ cô.
Cô rùng mình, quyết tâm phải có mối quan hệ tốt đẹp với tên phản diện này, để tương lai không lâm vào khốn khổ!
Nghĩ đến đây, Lục Tri Hà cũng nở nụ cười nịnh nọt: "Anh ơi, em..."
Lục Thần: "..."
"Anh có biết tại sao hôm nay bố lại bảo em đến công ty không?"
“ Sao lại hỏi thế”
Lục Chí Hà bĩu môi, chẳng phải ý của hắn là chiêu trò làm nũng của em gái và anh trai mình hết lần này đến lần khác thất bại: “Ồ…”
Sau đó cô buồn bã nhìn hắn, đôi môi hồng hơi bĩu ra bất mãn, đôi mắt phượng kiêu ngạo trước đây chỉ còn là một vũng nước cắt mềm mại, vẻ nũng nịu mà cô vô thức bộc lộ khiến trái tim Lục Thần đập thình thịch, sự nũng nịu đáng yêu của cô như vô thức đã gãi ngứa trái tim của một người lạnh lùng như hắn .
Lục Thần vội vàng nhìn đi chỗ khác, nhưng đôi mày lại vô thức khẽ cau mày: “Bố không nói gì cả.”
Lục Tri Hà im lặng nhìn hắn, cảm thấy anh trai phản diện của mình có chút kỳ quái, khó đối phó, nhưng cô không nhìn ra được hắn ta có điểm gì kỳ lạ