Chương 4: Trở về

Gϊếŧ người hay gì đó tương tự thực sự không phải là chuyện đùa! Bởi vì Lục Tri Hà có chút hoảng sợ, vô thức rút tay ra định đứng dậy, nhưng không ngờ Lục Thần vừa lúc tiến lên một bước thì cô lại lùi lại một bước.

Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại của cô trực tiếp bị nghiền dưới chân Lục Thần, mu bàn tay truyền đến một cơn đau thấu tim khiến cô phải thở dốc.

"Đau, đau quá!"

Ngay lúc Lục Tri Hà đang hét lên, một bàn tay to lớn đột nhiên kéo cô dậy.

“Cô xứng đáng được uống rượu với đám chăn bò đó.”

Thẩm Quân Thành cau mày, nhưng giọng điệu đã mất đi vẻ khinh thường và kinh tớm trước đó.

Lục Tri Hà bảo: “ Người là do tôi chọn, chọn xong không uống thì có ích gì?"

"Ừ, không cần đâu. Nhìn đi, anh trai tôi đang ở đây. Tôi sẽ làm chuyện đó với anh trai tôi thôi. Tôi sẽ không làm phiền anh nữa."

Nhân vật này mặc dù là em gái của Lục Thần nhưng quan hệ giữa họ không tốt, điều quan trọng nhất là Lục Tri Hà không phải là con gái ruột của bố Lục Thần.

Bây giờ Lục Chí Hà nói ra lời này, cô vẫn có chút do dự, nhưng điều khiến Lục Tri Hà thở phào nhẹ nhõm chính là Lục Thần cũng không có từ chối.

Lục Tri Hà thấy thế, vội vàng giật tay lại, nhưng lần này Thẩm Quân Thành lại buông ra, khuôn mặt tuấn tú trở lại bình thường, lạnh lùng nhìn cô một cái rồi xoay người rời đi.

Cô quay lại, nhìn thấy Bạch Nguyệt vẻ mặt thất vọng cắn môi, cười rạng rỡ, nhanh chóng nhỏ giọng nói: "Người đẹp, nhanh đuổi theo anh ta. Nếu không phải vừa rồi Thẩm thiếu gia đỡ cô thì cô đã lăn xuống cầu thang rồi!"

Lời nói của Lục Tri Hà tràn đầy khích lệ, vẻ mặt u sầu Bạch Nguyệt lập tức nhen lên hy vọng đuổi theo, Lục Tri Hà cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi cô không chỉ động viên Bạch Nguyệt mà còn để nữ chính biết mình không liên quan gì đến Thẩm Quân Thành!

"Đi đi."

"Đi về?"

Lục Tri Hà đang cảm thấy tự hào thì bên tai vang lên một âm thanh đều đều, lúc này mới nhận ra có Lục Thần, vội vàng mỉm cười xua tay nói: “Không cần, em bắt taxi về và có thể tự làm được việc của mình.”…”

Khi Lục Tri Hà bước vào chiếc Maserati sang trọng nhưng quyến rũ, khắp người cô đều cảm thấy khó chịu.

Và cô là người bị thương bị giẫm đạp, nhưng thủ phạm không những không nói một lời xin lỗi mà còn có khí thế mạnh mẽ đến mức khiến cô không khỏi bồn chồn.

Nhưng nói lại, đây là tên trùm phản diện, cô cũng không có ý định yêu cầu ai xin lỗi.

Nhưng không ngờ Lục Thần lại đưa cô đến bệnh viện, xử lý vết bầm trên mu bàn tay trước khi đưa cô về nhà?

Cô cẩn thận liếc nhìn hồ sơ của Lục Thần: "Cảm ơn anh trai, hôm nay đã đưa em đến bệnh viện, em đi lên lầu!"

Nói xong, cô biến mất vào phòng khách như đang chạy trốn, mãi đến khi cảm thấy ánh mắt nóng rực sau lưng biến mất, Lục Tri Hà mới thở phào nhẹ nhõm.

Dựa vào cánh cửa, cô lại một lần nữa cảm thấy thế giới này thật thần bí, tại sao vừa bước lên cô lại cảm thấy tuyến nhân vật đang dần tan vỡ nó không đi theo quỹ đạo của truyện?

Vì vậy, có nữ nhân nào đó cho rằng mình uống quá nhiều nên bị ảo giác, liền vứt bỏ những ý nghĩ ma quái đó, ngủ thϊếp đi, không biết đã trôi qua bao lâu, nhưng khi mở mắt ra lần nữa, cô đã tỉnh dậy vì khát.

Nằm trên giường hồi lâu mới phản ứng, cô mới nhớ ra cô đã cất sách đi, Lục Tri Hà gần như không nghe thấy tiếng thở dài, sau đó cô ngoan ngoãn đứng dậy đi xuống lầu.

Nhìn thời gian trên tường, lúc này mới chỉ qua 12 giờ một chút.

Lục Tri Hà đi đến cầu thang mới phát hiện đèn phòng khách vẫn sáng.

Lục Tri Hà không khỏi cau mày, băn khoăn không biết là ai nửa đêm không ngủ đi loanh quanh trong phòng khách, gặp người thì nên nói gì.

Đang lúc đang suy nghĩ lung tung, Lục Tri Hà đột nhiên bắt gặp một đôi giày sâu và lạnh lẽo ở cầu thang.