Chương 2

Đáng tiếc.

Thật sự là đáng tiếc.

Cái chết của tiểu thúc thúc là căn nguyên của tất cả bi kịch của nhân vật phản diện, cũng trở thành bi kịch chung của tất cả mọi người... Hiện giờ tiểu thúc thúc của Minh Hà quả thật đã chết, nhưng linh hồn của Tiêu Dụ cũng đích thực đã xuyên vào trong cơ thể này, cho nên "Tiểu thúc thúc" quả thật là xác chết sống lại.

Lúc này điều làm cho người ta vui sướиɠ nhất chính là trong lòng Minh Hà vẫn chưa sản sinh hận ý với thế gian, cũng chưa trải qua quá nhiều vất vả, ghét bỏ cùng ngược đãi, càng chưa gϊếŧ hại người vô tội.

Đúng vậy.

Chưa có chuyện gì xảy ra cả.

Tiêu Dụ cũng không biết mình có thể làm những gì, hơn nữa thân thể này của cậu quá suy yếu, chỉ mới cố gắng ngồi dậy đã cảm thấy hoa mày chóng mặt, mồ hôi chảy đầm đìa. Bất chợt “uỳnh” một tiếng, cả người cậu xịu lơ, ngã nhoài xuống giường.

“Tiểu thúc thúc!” Minh Hà vội vàng buông gáo nước xuống.

Tiêu Dụ thuận thế nằm im, thở dốc nhằm giải tỏa mệt mỏi.

“Tiểu thúc thúc, tiểu thúc thúc, người lại nóng lên à?” Bàn tay nhỏ bé của Minh Hà đã dán lên trán Tiêu Dụ.

Cảm giác được bé con đang sợ hãi, Tiêu Dụ thanh âm suy yếu nói: "Không có nóng lên, ta không sao, không sao, chỉ là có một chút váng đầu, nghỉ một chút là tốt rồi.”

Đúng vậy.

Trán tiểu thúc thúc đã không còn nóng nữa.

Minh Hà thu hồi bàn tay nhỏ bé, một lần nữa bưng gáo nước lên: "Vậy ngươi uống chút nước, uống chút nước đi." Lúc trước mặc dù là lúc trán mẫu thân nóng lên hay là đã bớt nóng, tiểu thúc thúc đều sẽ cho nàng uống nước, nói làm như vậy sẽ cảm thấy thoải mái hơn một chút. Cho nên buổi sáng sau khi bé tỉnh lại, chuyện đầu tiên chính là đi ra ngoài múc nước, cho tiểu thúc thúc uống.

Trong bụng Tiêu Dụ rỗng tuếch, hoàn toàn không muốn uống nước.

Minh Hà lại buông gáo nước xuống, hỏi: "Tiểu thúc thúc, có phải thúc đói bụng rồi không?"

Đúng vậy.

Tiêu Dụ cảm thấy đói bụng.

Minh Hà vội vàng nói: "Con có bánh bao! Con có một cái bánh bao lớn!

Bạc của Tiêu gia, ruộng đất của Minh gia, vật phẩm quý giá của Minh gia hết thảy đều đã dùng để chữa bệnh cho tỷ tỷ, tiền làm công trước đây của nguyên chủ cũng không lấy được, ngoại trừ gian nhà tranh cũ nát này, nguyên chủ cùng Minh Hà thật sự đi tới tình trạng tứ khố vô thân, Tiêu Dụ không biết Minh Hà lấy bánh bao ở đâu ra.

“Con đổi!” Minh Hà nói.

“Đổi?” Tiêu Dụ khó hiểu.

Hai ngày trước trời mưa, mưa rất lớn, trên núi rất trơn, Hách bá mẫu sợ ngã, không dám lên núi, hôm qua, hôm qua con tự mình lên núi, nhặt cho Hách bá mẫu một bó củi, sau đó, Hách bá mẫu liền cho con một cái bánh bao, thật lớn thật lớn, tiểu thúc thúc, người xem.” Minh Hà từ trong ngực móc ra một cái bánh bao trắng tròn.

Ba tuổi.

Đứa nhỏ này mới vừa ba tuổi!

Lại đi nhặt củi đổi bánh bao!

Thật sự là con của người nghèo sớm phải hiểu chuyện.” Tiêu Dụ không nhịn được cảm khái trong lòng.

“Tiểu thúc thúc, người ăn đi, ăn no sẽ không choáng váng đầu!” Minh Hà đem một cái bánh bao lớn đưa tới trước mặt Tiêu Dụ, cánh tay nhỏ gầy như que củi từ trong ống tay áo lộ ra, từng dấu vết đỏ chói mắt thình lình hiện ra.

Tiêu Dụ bắt được cánh tay nhỏ bé của Minh Hà, hỏi: "Cánh tay con sao vậy?”