Chương 10

Không ngờ rằng Tiêu Dụ như thể có thuật đọc tâm, nói với Diêu chưởng quỹ: "Ngươi sẽ tìm cách trả thù ta sau phải không?”

Diêu chưởng quỹ hoảng sợ.

Tiêu Dụ lại uống một ngụm trà, nói không nhanh không chậm: "Diêu chưởng quỹ, ta khuyên ngươi nên đi theo con đường đúng đắn, thành thật trả lại một lượng năm quan cho ta. Từ nay về sau chúng ta nước sông không phạm nước giếng, mỗi người một ngả. Còn nếu ta xảy ra chuyện không may thì người quen cũ của ta ở thôn Song Vận, thôn Cẩm Tú đều sẽ biết là do ngươi làm, sau đó sẽ vạch trần toàn bộ những chuyện ghê tởm mà ngươi âm thầm gây ra này. Ngươi cảm thấy sau khi mọi chuyện bại lộ, ngươi còn được sống sung sướиɠ như giờ sao?”

"Ngươi---"

Tiêu Dụ đưa tay ra: "Một lượng năm quan, lấy ra đây."

Diêu chưởng quỹ quả thực không muốn trả, nhưng hắn ta cảm nhận được rất rõ Tiêu Dụ bây giờ đã không còn là tên Tiêu Dụ khúm na khúm núm trước kia nữa, toàn thân cậu toát ra một phong thái tự tin bình tĩnh khiến cho người ta hoàn toàn không dám khinh thường, thậm chí, hắn ta còn cảm nhận được tên nhóc này thực sự sẽ làm ra chuyện cá chết lưới rách.

Không được!

Hắn ta chỉ vừa mới trải qua những ngày tháng tốt đẹp nhất, không thể để cho tên nhóc này hủy hoại được. Không phải chỉ là một lượng năm đồng bạc thôi sao? Để cho qua chuyện, hắn ta không cam tâm không tình nguyện từ trong ngực lấy ra một lượng năm quan đập lên mặt bàn, nói: "Đây, đủ rồi chứ?”

Tiêu Dụ nhanh chóng cất bạc vào trong ngực, nói: "Tiện thể thanh toán nốt mọi nợ nần đi chứ nhỉ?”

"Thanh toán nốt nợ nần? Nợ nần gì?" Diêu chưởng quỹ khó hiểu hỏi.

"Những món ăn này xem như là tiền bồi thường cho việc ngày thường ngươi chèn ép ta." Ngón trỏ và ngón giữa của Tiêu Dụ cong cong, xương ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, sau đó kêu một tiếng: "Tiểu nhị đâu?"

Tuy rằng Trương Ngũ không nghe được Tiêu Dụ và Diêu chưởng quỹ đang nói cái gì nhưng hắn vẫn quan sát tình hình bên này, nghe thấy Tiêu Dụ kêu mình lập tức chạy "vυ"t" một cái tới chỗ cậu. Hắn cẩn thận liếc nhìn Tiêu Dụ, hỏi: "Khách quan, có chuyện gì sao?"

"Đóng gói hết tất cả những thứ này lại, tiền thì tính cho hắn ta." Ngón tay Tiêu Dụ chỉ chỉ Diêu chưởng quỹ.

Vẻ mặt Trương Ngũ vô cùng ngạc nhiên nhìn về phía Diêu chưởng quỹ: "Chưởng quỹ sao?"

Sự việc đã đi tới nước này rồi, Diêu chưởng quỹ hoàn toàn không có cách nào để từ chối, hắn ta nắm chặt nắm tay, đè nén cơn giận nói: "Tính tiền cho ta.”

Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Bình thường, Diêu chưởng quỹ thích chèn ép Tiêu Dụ nhất, vậy mà hôm nay chẳng những trả bạc cho Tiêu Dụ mà còn thanh toán cả tiền cơm của Tiêu Dụ.

Thực sự không thể tưởng tượng nổi.

Trương Ngũ hoàn toàn ngây người, không hiểu chuyện gì xảy ra.

"Tiểu nhị!" Tiêu Dụ lo lắng rằng Diêu chưởng quỹ sẽ chèn ép Trương Ngũ, cậu làm bộ như không hề quen biết Trương Ngũ, nói: "Đừng đứng ngẩn người ở đó nữa, đóng gói cho ta nhanh đi.”

Trương Ngũ lại nhìn về phía Diêu chưởng quỹ: "Chưởng quỹ?"

Đỉnh đầu của Diêu chưởng quỹ cũng sắp bốc hỏa tới nơi nhưng vẫn cứng cổ gật đầu.

Trương Ngũ vội vàng đi lấy giấy dầu, nhìn thấy mấy món có nước canh nóng hổi trên bàn đều đã được ăn sạch, mấy thứ còn lại như gà nướng hạt dẻ, bánh gạo, sườn dê hầm, bánh bao, bánh màn thầu đều là những món dễ dàng đóng gói lại... Hắn nhanh chóng hiểu, những chuyện này đều đã được Tiêu Dụ tính toán từ trước.