Chương 7

Ngay khi những người trong nhà kho không để ý, một ngọn lửa hiểm ác bắt đầu bùng lên, sấm sét đang xen, mưa to xối xả, một trận chiến khốc liệt xảy ra ở nơi bí mật.

Ầm ầm ầm, những tiếng súng nổ liên tục vang lên, cùng với đó là tiếng ai thán dành cho người trước khi chết.

Người đàn ông cao lớn, vẻ mặt lạnh lùng cầm súng lục xông vào nhà kho bên trong, bước đi mạnh mẽ uy vũ như một con dã thú đang khát máu, vẻ mặt anh ta vô cùng dự tợn, khiến người ta sẽ không tự chủ được mà cảm thấy sợ hãi yếu đuối khi nhìn vào anh ta.

Anh ta trông như một sứ giả đến từ địa ngục đến đây để báo thù, khi đôi mắt ấy nhìn xuống Sở Ngâm Nhiên đang nằm trên mặt đất, người đàn ông ấy gào lên giống như một con dã thú mất kiểm soát.

“Là ai? Là ai?” Ninh Túc điên cuồng rống lên, đó chính là tiếng gầm của Hổ vương trong rừng núi, chỉ cần là vật còn sống ở trước mặt nhúc nhích một tí thôi, sẽ nhanh chóng trở thành mục tiêu tàn sát.

“Đại Ninh Tổng, ngài bình tĩnh một chút.” Ai cũng biết rằng anh em nhà họ Ninh đã gây ồn ào một đoàn với nhau, hiện giờ mọi người đều xưng Ninh Túc là đại Ninh tổng, còn em trai Ninh Khải là tiểu Ninh tổng để phân biệt.

Lư Ương dường như không nghĩ tới Ninh Túc nhanh như vậy đã có thể đến đây, hắn có chút trở tay không kịp.

Ninh Túc chính là một con chó điên, những năm gần đây Sở Ngâm Nhiên có thể kiêu ngạo như vậy là bởi vì có Ninh Túc ở đằng sau chống lưng.

Ninh Túc chưa bao giờ che dấu tình cảm của mình dành cho cô em dâu này, thậm chí cả ngay khi Ninh Khải kết hôn với Sở Ngâm Nhiên, có vài lần Ninh Khải bắt gặp Ninh Túc vào phòng Sở Ngâm Nhiên, tuy rằng anh ta cũng chẳng quan tâm điều đó lắm.

Vợ ngủ với anh chồng, chồng ngủ với em vợ, đoạn hôn nhân này vốn chỉ tồn tại trên danh nghĩa, là do chính Sở Ngâm Nhiên không muốn ly hôn, không muốn cho mọi người được thoải mái mà thôi.

“Ninh Khải!” Ninh Túc tức giận cắn chặt hàm răng, Lư Ương còn chưa kịp nói thêm câu nào, khẩu súng trong tay Ninh Túc đã chĩa thẳng vào trán hắn.

Lư Ương trợn to hai mắt, cũng vẫn chưa kịp hét lên một tiếng, giữa trán của hắn đã nhanh chóng xuất hiện một lỗ thủng.

“Ông chủ.” Lạc Đức vừa mới từ sau lưng Ninh Túc tiến vào đã nhìn thấy cơ thể Lư Ương máu me be bét nằm ở dưới đất, cậu ta liền biết tất cả mọi thứ đã không còn có thể cứu vãn.

“Không để một ai sống!” Trái tim của Ninh Túc đã bị chết rồi, hiện giờ anh không còn có trái tim nữa.

“Vâng.” Lạc Đức một đường đi theo Ninh Túc, cậu ta đã nhìn ra tình cảm gần như cố chấp của Ninh Túc dành cho Sở Ngâm Nhiên, giờ đây xiềng xích giam giữ con mãnh thú đã bị chặt đứt, sẽ không còn có ai có thể ngăn cản Ninh Túc được nữa.