Chương 30

Loại cốt truyện này thật sự quá cẩu huyết! Tại sao một bé cưng khỏe mạnh như cô đây lại có thể khóc đến ngất đi rồi bị cảm nắng chớ? Rõ ràng là cốt truyện hại cô!

Cũng vì lần gặp thoáng qua này nên mỗi lần Sở Ngâm Nhiên cãi nhau với Ninh Khải trong nguyên tác, Ninh Khải sẽ nói là: “Trước đây nên để cô bị đâm chết, để bây giờ cô khỏi biến thành sói mắt trắng lấy oán trả ơn.”

Bây giờ cô đã thành công đem năm người anh trai đến trước mộ. Có lẽ không gặp lại Ninh Khải làm gì.

Xung đột giữa Sở Ngâm Nhiên và Sở Du Nhiên từ trước đến nay đều vì sự bất công của năm anh trai tạo thành.

Sở Ngâm Nhiên ngày càng dễ dàng khống chế bản thân không đi tranh đoạt tình yêu của anh trai nhưng cô không biết mình có thể chống lại nam chủ trong nguyên tác hay không nên kế sách hiện giờ là trì hoãn thời gian gặp gỡ nam chủ lại.

Sở Ngâm Nhiên chưa từng có kinh nghiệm chiến thắng khi đối đầu với việc cốt truyện bắt cô yêu Ninh Khải nên mỗi lần gặp được Ninh Khải, cô sẽ mất lý trí ngay lập tức.

Lần đầu tiên trọng sinh, cô từ chối quay về nhà họ Sở mà xin vào một trường tư thục làm giáo viên tiểu học. Không ngờ cốt truyện không buông tha cô, cô tránh được người nhà họ Sở và Sở Du Nhiên nhưng không tránh được Ninh Khải.

Trong nguyên tác vốn không xuất hiện ngôi trường tư thục này, cái ngôi trường này là do Ninh Khải lấy tài chính dư dả đắp vào.

Khi hiệu trưởng làm khó dễ vì muốn chơi quy tắc ngầm với cô trong trường thì Ninh Khải đến trường thị sát đã cứu cô khỏi tình huống nước sôi lửa bỏng. Thời điểm không có xung đột lợi ích, anh ta là người khiêm tốn hữu lễ, hơn nữa còn ôn nhu săn sóc.

Đầu óc cô lúc ấy như bị mê muội, rõ ràng trước khi sống lại mới chết trên tay Ninh Khải một lần mà cô lại một lòng cho rằng chỉ cần cô đủ yêu anh ta thì lần này nhất định có thể thay đổi vận mệnh.

Chắc chắn Ninh Khải có độc!

Nói thật, hiện giờ Sở Ngâm Nhiên vẫn chưa nghĩ ra cách chống lại Ninh Khải nên chỉ có thể đi bước nào tính bước đó: “Ngâm Ngâm, Ngâm Ngâm……”

Sở Ngâm Nhiên hồi tưởng quá nghiêm túc nên Sở Khanh Lệnh gọi cô vài tiếng cô cũng không đáp lại, đến khi Sở Khanh Lệnh nhẹ nhàng bắt lấy vai cô thì cô mới lấy lại được tinh thần.

“Ngâm Ngâm, em có khỏe không?” Đáy mắt Sở Khanh Lệnh toàn là quan tâm, Sở Ngâm Nhiên như tự ngược mà hưởng thụ cảm giác mâu thuẫn sinh ra trong cơ thể.

Một loại cảm động nảy sinh từ tận đáy lòng nhưng bị cô mạnh mẽ áp chế. Đây là cảm giác gần đây cô hay cảm nhận được.

Đó là cảm giác khi ngăn chặn cốt truyện thành công nên cô rất thích cảm giác này. Vì nó đại biểu cho việc cô đang dần thoát khỏi sự khống chế của cái cốt truyện đáng chết kia.

“Không có việc gì, em chỉ đang nhớ mẹ thôi.” Sở Ngâm Nhiên cúi đầu để lộ chiếc cô ưu sầu, trên mặt hiện lên nụ cười yếu ớt, không có gì, chỉ là diễn thôi, nhớ mẹ là thật, còn yếu ớt là giả.

Sở Khanh Lệnh đau lòng, ngực phi thường đau, tình cảm của anh ta với Sở Ngâm Nhiên lúc nào cũng tốt nhất nên anh ta thật sự đau lòng.