Chương 2

Rõ ràng né tránh anh ta mới là sự lựa chọn đúng đắn nhất, nhưng Sở Ngâm Nhiên vẫn thuận theo cảm xúc thứ hai, cô không thể nào khắc chế bản thân mình muốn tiếp xúc với anh ta, mỗi lần nhìn thấy người đàn ông này, cô đều muốn nhào vào vòng tay của anh ta, muốn cởϊ qυầи áo của anh ra và chạm tay vào bộ ngực rắn chắc cường tráng ấy, dù cho trên khuôn mặt của anh ta lúc nào cũng có biểu cảm như lúc nào cũng muốn gϊếŧ chết cô ngay lập tức, nhưng cô vẫn như một con liêu thân nguyện lao vào lửa chết không một lời oán trách.

Cũng giống như những lần tiếp xúc ngày trước, tất cả những gì mà cô nhận lại vĩnh viễn chỉ có sự thờ ơ và ác ý. Ninh Khải đẩy Sở Ngâm Nhiên ra, đứng dậy, không chút nào tỏ ra thương hoa tiếc ngọc, đá vào ngực Sở Ngâm Nhiên một cái.

“Sở Ngâm Nhiên, tôi đã cảnh cáo cô rồi, cô thích yêu thế nào thì yêu, nhưng tuyệt đối cô không được làm tổn thương đến Du Nhiên, nếu cô đã cố tình làm tổn thương em ấy, tôi đây cũng không cần phải khách khí gì với cô nữa.” Ninh Khải mặt không cảm xúc, nhưng động tác vô cùng mạnh bạo.

Sở Du Nhiên!

Nghe đến cái tên này, nghĩ đến người phụ nữ này, trong lòng Sở Ngâm Nhiên bốc lên một ngọn lửa mạnh mẽ căm hận kịch liệt, đến mức làm khuôn mặt xinh đẹp của cô đều trở nên vặn vẹo biến dạng, bởi vì đau đớn, bởi vì phẫn hận, trong miệng nếm tới một chút tanh ngọt.

Sở Ngâm Nhiên gầm lên như phát điên, những câu nói ác độc cứ liên tục tuôn ra gần như không cần phải suy nghĩ, như một đoạn lời thoại đã được mặc định sẵn, đây không phải là những lời mà cô muốn nói, nhưng không cách nào dừng được, miệng cô cứ luôn khép mở liên tục không ngừng.

“Em chính là muốn gϊếŧ chết cô ta đấy! Chẳng qua mới chỉ nhốt cô ta ở tầng hầm một tí thôi thì đã làm sao? Em đây còn định đi tìm mười thằng đàn ông cưỡиɠ ɧϊếp tập thể chết cô ta, Ninh khải!. Em yêu anh nhiều như vậy, tại sao anh lại không thấy được chứ? Nếu em không có được anh, thì cô ta cũng đừng mong có được!”

Sở Ngâm Nhiên một bên gào rống, một bên trong lòng lại cảm thấy thật nực cười, cô cũng không biết vì sao mình lại nói ra những câu này, cô sắp chết rồi có phải không? Tại sao biết là chết rồi vẫn đi trêu chọc Tử Thần hả? Nhưng làm thế nào cô cũng không thể không đến gần Ninh Khải, cô cũng không thể nào không oán hận Sở Du Nhiên.

Tất cả giống như đã được ông trời sắp đặt sẵn.