Chương 6

Sau khi ảnh được đăng lên thì hầu như tất cả các diễn viên tham gia phim đều repost lại ngay lập tức, mà fan hâm mộ của diễn viên cũng nhanh chóng chạy tới hóng hớt.

Hàn Tinh Tinh không có nhiều fan hâm mộ, nhưng trong bộ phim này cô là nữ chính, hơn nữa bản thân cô cũng có dáng dấp làm cho người khác ưa thích, cho nên dù mọi người không biết cô, nhưng cũng chạy tới ‘gặm’ nhan sắc của cô rất nhiều.

Weibo của cô dưới đáy, ngược lại không có xấu hổ khi xuất hiện tình huống không ai phản hồi.

Đương nhiên có khen cô thì cũng có người hoài nghi cô, hoài nghi làm thế nào mà một người mới chưa ra mắt lại được đóng vai nữ chính. Cho nên không đầy một lúc sau, bên dưới Weibo của cô có hàng loạt bình luận. Lần đầu tiên Hàn Tinh Tinh đối mặt với tình huống thế này, nói không thấp thỏm là gạt người.

Kết quả, không bao lâu sau, cô thấy Trịnh Giai Di theo dõi mình và cũng chia sẻ Weibo của cô, sau đó cũng không hiểu vì sao Hàn Lập cũng theo dõi. Trong đoàn phim này, hai người kia được xem là minh tinh có lưu lượng cao nhất. Có hai người công khai theo dõi ủng hộ, khu bình luận của Hàn Tinh Tinh lập tức trở nên thân thiện hơn rất nhiều. Rất nhiều fan nói ảnh poster rất đẹp, chờ mong biểu hiện của cô!

Hàn Tinh Tinh không khỏi nhẹ nhàng thở ra, hảo cảm với hai vị tiền bối Trịnh Giai Di và Hàn Lập giúp đỡ cô đã tăng thêm rất nhiều. Cô cảm thấy vận khí của mình rất không tệ, từ khi tiến vào giới giải trí đến nay đều gặp được người có thái độ tốt với mình.

Lúc này, người đại diện Phạm ca cũng gọi điện thoại tới, bảo cô không nên quá chú ý tới những bình luận của dân mạng trên Weibo, đặt hết tâm tư vào bộ phim sắp khai máy, chỉ cần quay phim xong thì con đường của cô mới tính là đúng hướng.

Sau khi nghe Phạm ca nhắc nhở, Hàn Tinh Tinh lập tức tắt điện thoại, chuyên tâm đọc kịch bản. Có thể nói, nghe lời là ưu điểm lớn nhất của cô.

*

Cách ngày khai máy còn ba ngày.

Thời gian khai máy càng gần, Hàn Tinh Tinh lập tức khẩn trương, cũng cảm thấy mình chưa chuẩn bị xong cái gì cả. Ngày nào cô cũng chịu khó chạy tới công ty, bởi vì chỉ có khi học tập cùng với thầy cô dạy diễn xuất thì cô mới cảm thấy an tâm.

Kết quả hôm nay thật không may, cô giáo người ta có việc xin nghỉ. Hàn Tinh Tinh hào hứng khi đến lại thất vọng rời đi.

Mặc dù đã gia nhập giới giải trí nhưng Hàn Tinh Tinh còn không có cảm giác mình là minh tinh gì cả, bởi vì không có tác phẩm, không có fan hâm mộ, ngay cả chính thức ra mắt cũng chưa có. Cho nên bây giờ, cô đều đi xe buýt, ai bảo từ chung cư tới công ty có xe buýt chạy thẳng tới cơ chứ!

Sau khi ra khỏi công ty, cô đi bộ đến trạm xe buýt.

Kết quả còn chưa đi đến trạm xe buýt, thì cô đã bị một chiếc xe chặn lại. Hàn Tinh Tinh ngẩng đầu nhìn lên, thì nhìn thấy gương mặt của tổng giám đốc Tạ lộ ra ở cửa sổ xe, cô vội vàng lên tiếng chào hỏi, “Xin chào tổng giám đốc Tạ!”

Tạ Thần nhìn cô một cái thật sâu, “Em đi đâu đấy?”

“À, em về chung cư.”

Tạ Thần, “Lên xe!”

Hàn Tinh Tinh trừng mắt nhìn, không kịp phản ứng, Tạ Thần lại lặp lại một lần nữa, “Lên xe, nghệ sĩ mới ký hợp đồng với công ty đều ở chung cư Giang Hà đúng không, cũng tiện đường, tôi cho em quá giang một đoạn!”

Lần này, Hàn Tinh Tinh đã hiểu, đồng ý một tiếng rồi vội vàng chạy tới bên ghế phụ, mở cửa xe ra, sau đó ngồi lên. Sau khi ngồi lên xe, cô còn tự giác thắt dây an toàn.

Sau khi cô ngồi xuống, xe liền phóng đi.

Khi xe đang lăn bánh trên đường, Hàn Tinh Tinh lại có chút đứng ngồi không yên.

Mặc dù cô rất có hảo cảm với tổng giám đốc Tạ, cảm thấy anh ấy là người tốt, nhưng đơn độc ở cùng anh thì lại không biết nên nói cái gì, có hơi xấu hổ. Dù sao hai người không quen, thân phận lại chênh lệch rất lớn, rất khó để tìm kiếm đề tài nói chuyện.

Ngay khi cô hơi nghiêng người sang một bên, nắm ngón tay của mình để giảm bớt xấu hổ thì trong xe đột nhiên vang lên tiếng nhạc, là một bài hát thiếu nhi có ý nghĩa rất đặc biệt với Hàn Tinh Tinh.

“Vì sao nhỏ lấp la lấp lánh, đầy trời đều là vì sao nhỏ bé…......”

Bài hát này khiến Hàn Tinh Tinh lập tức đổi hướng ngồi nghiêng, quay lại nhìn Tạ Thần, vẻ mặt mừng rỡ lẫn kinh ngạc hỏi, “Tổng giám đốc Tạ, sao anh lại có bài hát này trong xe vậy?”

Dứt lời, xe cũng vừa dừng lại, phía trước là đèn đỏ ở ngã tư.

Công ty giải trí Ngôi Sao ở khu vực trung tâm nội thành, xung quanh có rất nhiều ngã tư đèn xanh đèn đỏ.

Ngón tay Tạ Thần gõ gõ trên tay lái, nghiêng đầu nhìn qua, giống như khó hiểu hỏi lại, “Bài hát này thế nào?”

À, cũng không có gì, chỉ là cô cảm thấy, tổng giám đốc của một công ty giải trí sẽ không thích nghe loại nhạc thiếu nhi này, chứ đừng nói là nhạc thiếu nhi hơi cũ từ nhiều năm trước.

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng Hàn Tinh Tinh lại không nói như vậy.

“Không có gì, chỉ là đây là bài hát mà em thích nhất khi còn bé, đến bây giờ vẫn còn rất thích, không nghĩ tới sẽ được nghe bài hát này trong xe của tổng giám đốc Tạ, cho nên có chút kinh ngạc.”

Cũng có chút cao hứng, vì thế tâm tình đã thả lỏng hơn thật nhiều.

Tạ Thần giống như hiểu rõ, nhẹ gật đầu, nhưng lại hiếu kỳ nói, “Chắc là khi còn bé em nghe rất nhiều bài thiếu nhi mà phải không, vì sao lại thích nhất bài này?”

Hàn Tinh Tinh sờ lên chóp mũi, có chút xấu hổ trả lời, “Bởi vì tên em là Tinh Tinh, khi còn bé nghe được vì sao nhỏ thì cảm thấy đang hát về chính mình, cho nên có tình cảm đặc biệt với bài đó.”

Đương nhiên quan trọng nhất là, cô nhớ kỹ, khi còn ở cô nhi viện, có một anh trai nhỏ thường xuyên hát bài này mỗi khi cô không vui để dỗ cô vui vẻ lại. Chỉ là sau này cô được nhận nuôi, sau đó cũng biết anh trai nhỏ cũng được người ta nhận nuôi, cho nên hai người mất liên lạc, đến nay vẫn chưa gặp lại. Lúc ấy, cô đã buồn bã trong một khoảng thời gian rất lâu! Bây giờ tình cờ nhớ lại cũng có chút tiếc nuối.

Cô vẫn nhớ đoạn ký ức đặc biệt khi còn bé kia, nhưng lại thực sự không nhớ được dáng dấp của anh trai nhỏ như thế nào. Dù sao hai người tách ra lúc cô còn quá nhỏ, nhưng anh trai nhỏ và bài hát này đã mang đến ấm áp và vui vẻ cho cô mà đến giờ cô vẫn không thể nào quên.

Đương nhiên những này cũng không cần phải nói cho tổng giám đốc Tạ biết. Hai người bọn họ còn chưa quen thuộc, dù có nói thì đoán chừng người ta cũng không có hứng thú, vậy thì không cần thiết phải nói ra.

Bởi vì nhớ tới chuyện này, cô thất thần nhất thời, cũng không nhìn thấy được tia thất vọng chợt lóe trong mắt Tạ Thần.

Đúng lúc đèn đỏ trước mặt chuyển sang màu xanh, xe một lần nữa khởi động, đồng thời Tạ Thần cũng mở miệng nói, “Thì ra là như thế, trên xe tôi có bài hát này bởi vì cháu gái của tôi thích. Lần trước con bé ngồi trên xe tôi nháo loạn muốn mở bài hát yêu thích của nó cho nó nghe!”

Nói giống như thật. Anh có cháu gái là thật, nhưng xưa nay anh không bao giờ lái xe có trẻ em.

Nhưng Hàn Tinh Tinh không những không hoài nghi mà còn có chút hâm mộ, “Tổng giám đốc Tạ, ngài đối xử với cháu gái của mình thật tốt.”

Trong lòng cô một lần nữa khẳng định, tổng giám đốc Tạ quả nhiên là người ôn nhu!

Tạ Thần nhẹ “ừm” một tiếng, cũng không nói gì tiếp.

Chờ đến trước cổng khu chung cư của Hàn Tinh Tinh, xe dừng lại, Hàn Tinh Tinh nói với cảm ơn với Tạ Thần rồi xuống xe, sau khi xuống xe phất phất tay với Tạ Thần, “Tổng giám đốc Tạ, hẹn gặp lại, trên đường nhớ chú ý an toàn ạ!”

Tạ Thần nhìn cô một cái, đóng cửa xe xuống rồi nghênh ngang lái xe rời đi.

*

Cuối cùng, đoàn phim《Trời sinh một đôi》cũng chính thức khai máy.

Mặc kệ là phim truyền hình thì vẫn là phim, trước khi khai máy đều sẽ làm nghi thức khai máy, đây là tục lệ từ xưa trong giới, đương nhiên đoàn phim《Trời sinh một đôi》cũng không ngoại lệ.

Hàn Tinh Tinh là nữ chính, lúc chụp ảnh được sắp xếp đứng ở vị trí trung tâm, không khác vị trí C nhiều lắm.

Hôm nay, người đại diện Phạm ca và trợ lý Trương Viện đều đi với cô. Thái độ của mấy người trong đoàn phim đối với cô cũng không tệ. Sau khi cô chụp hình poster xong, coi như cũng đã có kinh nghiệm chụp ảnh, cho nên lúc cả đoàn phim cùng nhau chụp ảnh thì biểu hiện của cô rất tự nhiên.

Khi gần kết thúc nghi thức khai máy, thì tổng giám đốc Tạ lại tới. Nhưng mà lần này không phải là anh cố ý chạy tới một chuyến, chỉ là hôm nay đúng lúc có việc ở ngay bên cạnh chỗ quay phim của đoàn phim 《Trời sinh một đôi》. Nghĩ rằng dù sao đây cũng là bộ phim đầu tiên của Hàn Tinh Tinh cho nên Tạ Thần tới xem một chút. Lúc anh tới, Hàn Tinh Tinh đang bị Trịnh Giai Di kéo đi chụp ảnh.

Trước đó mấy ngày, Trịnh Giai Di đã biểu đạt thiện ý với cô trên Weibo, bây giờ chỉ là đối phương muốn chụp ảnh chung mà thôi nên cô cũng không từ chối, không chỉ không từ chối mà còn đặc biệt phối hợp.

Chờ đến khi chụp hình xong thì cô nhìn thấy Tạ Thần.

Theo phản xạ, Hàn Tinh Tinh nhớ tới những chuyện tốt của tổng giám đốc Tạ, chẳng hạn như chọn cô làm nữ chính, hối thúc phòng tài vụ trả tiền cát-sê cho cô, còn có mấy ngày trước cho cô đi ké về chung cư. Không nghĩ thì không để ý, nhưng nhớ lại mới thấy tổng giám đốc Tạ đối với cô thật tốt!

Xoắn xuýt do dự một chút, Hàn Tinh Tinh rốt cục vẫn không chịu được xúc động, chủ động đi tới trước mặt Tạ Thần, thăm dò hỏi, “Tổng giám đốc Tạ, em có thể chụp với ngài một bức ảnh được không?”

Với cô, chụp ảnh cùng nhau là cách thể hiện tình bạn và là biểu tượng của mối quan hệ tốt đẹp. Nhưng cô không chắc là tổng giám đốc Tạ có đồng ý chụp ảnh với cô hay không, nghe nói những nhân vật lớn đều cực kỳ coi trọng quyền riêng tư, không thể chụp ảnh tùy tiện, vì thế, vừa nói ra cô đã có chút hối hận.

“Được!”

“Nếu như tổng giám đốc Tạ không......” Hàn Tinh Tinh muốn bổ sung, nhưng vừa mới nói đã im bặt, đôi mắt đen trợn tròn, “Hả?”

Tạ Thần mỉm cười, nói: “Hả cái gì mà hả, không phải em muốn chụp hình sao, nào bắt đầu đi!”

Hàn Tinh Tinh, “......”

Ah, ah ah, ah, tổng giám đốc Tạ đồng ý, sao tổng giám đốc Tạ có thể dịu dàng như vậy cơ chứ QAQ!