Chương 10

Không có Trình Thịnh dây dưa, cuộc sống ở đoàn phim của Hàn Tinh Tinh lại trôi qua như bình thường. Mỗi ngày đều quay phim, học hỏi kinh nghiệm của người khác một chút, mọi thứ thật tuyệt vời.

Cô cũng không biết chuyện Tạ Thần vì cô mà đưa Trình Thịnh đi nơi khác nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới lòng biết ơn của cô với anh. Dù sao nếu như không phải Tạ Thần đột nhiên xuất hiện, Trình Thịnh cũng không có biến mất đơn giản như vậy, nói không chừng cô còn phải tìm Phạm ca để xử lý. Tóm lại, bởi vì việc này, hảo cảm với tổng giám đốc Tạ trong cô lại một lần nữa tăng cao. Lại một lần nữa cảm thấy, có thể ký kết hợp đồng với công ty giải trí Ngôi Sao thực sự quá tốt!

Ngoại trừ chuyện Trình Thịnh, Hàn Tinh Tinh không có bất kỳ sự xáo trộn nào khác trong quá trình quay phim sau đó. Sau khi vào đoàn phim được hai tháng thì cuối cùng bộ phim này đã hoàn thành, các nhân viên công tác trong đoàn phim đều nhẹ nhàng thở ra. Lúc đạo diễn nói muốn mời mọi người tham gia tiệc đóng máy thì tất cả đều reo hò vui vẻ.

Trịnh Giai Di đưa tay nửa ôm Hàn Tinh Tinh, sờ đầu cô, buồn bã nói, “Quay xong bộ phim này, chúng ta phải tách ra, có thể phải rất lâu sau đó không được gặp em, thật sự ngẫm lại làm cho chị buồn nẫu ruột!”

Hàn Tinh Tinh ‘không hiểu phong tình’ nói, “Không phải, chị Giai Di, chúng ta cùng công ty, muốn gặp mặt thì vẫn có rất nhiều cơ hội.”

Trịnh Giai Di nghẹn họng. Đương nhiên cô biết chuyện này, nhưng mà, quay xong cũng không cho cô đa sầu đa cảm một lúc hay sao?

Tiểu khả ái cũng quá ngay thẳng.

Tiểu khả ái ngay thẳng Hàn Tinh Tinh rời khỏi ngực Trịnh Giai Di, lấy một đồ vật trong túi xách của mình ra, nói, “Chị Giai Di, em có món quà nhỏ muốn tặng cho chị nè!”

Hai mắt Trịnh Giai Di lập tức tỏa sáng, có quà cho cô sao?

Cô nhờ mong nhìn sang.

Hàn Tinh Tinh nhanh chóng lấy ra quà tặng mà mình đã chuẩn bị, là một tờ giấy nhỏ, còn đặc biệt đựng trong bì nhựa. Cô đưa món quà cho Trịnh Giai Di, ngượng ngùng nói, “Không phải là món quà quý giá gì, là một bức tranh do em vẽ......”

Trịnh Giai Di đã đưa tay nhận lấy rồi mở ra xem.

“Oa, tranh này vẽ chị sao?” Cô vui mừng nhìn người nhỏ trong hình, là phiên bản Q nhưng nhìn một chút thì biết ngay đây là cô, mặt mày giống, kiểu tóc cũng giống cô nhưng là đáng yêu gấp mấy lần, quả thực vẽ ra được cốt cách bên trong của cô, “Đáng yêu quá đi!”

“Đây là em vẽ sao?” Trịnh Giai Di kinh ngạc nhìn Hàn Tinh Tinh, “Em còn biết vẽ tranh à? Vẽ quá đẹp luôn đó!”

Cô không có nửa điểm khoác lác, thật sự vẽ rất đáng yêu, cũng nhìn ra được là vẽ rất dụng tâm.

Hàn Tinh Tinh bị khen đến mức cảm thấy xấu hổ, gãi gãi mặt, “Em rất thích vẽ tranh, lúc học đại học em cũng đã học một thời gian, nhưng mà so với họa sĩ chuyên nghiệp thì còn kém xa, chị Giai Di thích là tốt lắm rồi ạ.”

“Thích, đương nhiên chị thích.” Trịnh Giai Di không chút nào che giấu vẻ yêu thích của mình.

Nói xong, thay đổi thần thái, lấy điện thoại ra, chụp một tấm hình với phiên bản Q của mình, sau đó viết nội dung rồi đăng lên Weibo.

Trịnh Giai Di v: Hôm nay cuối cùng đoàn phim đã hơ khô thẻ tre, lúc chia tay, Hàn Tinh Tinh đã tặng cho mình một món quà nhỏ, là chính tay em ấy vẽ đó, có phải siêu siêu đáng yêu không!”

Đăng xong, cô ra hiệu cho Hàn Tinh Tinh, “Thích bài đăng của chị đi, hay để lại một bình luận cũng được.”

“Ồ, ồ!” Hàn Tinh Tinh vừa đồng ý vừa lấy điện thoại ra rồi thích và bình luận trên đó.

Mối quan hệ của hai người trong thời gian ở đoàn phim đã phát triển nhảy vọt, đăng Weibo như thế này cũng không phải là lần đầu tiên. Cho nên sau khi đăng Weibo, bên dưới đã có rất nhiều bình luận của fan hâm mộ của Trịnh Giai Di và Hàn Tinh Tinh. Từ khi đoàn phim《Trời sinh một đôi》tuyên truyền thì fan hâm mộ của Hàn Tinh Tinh đã tăng lên rõ ràng.

Lúc quay phim, hai người thường xuyên hỗ trợ nhau, bởi vậy không ít fan hâm mộ của Trịnh Giai Di chú ý tới Hàn Tinh Tinh. Fan hâm mộ của hai người đều biết hai người có quan hệ tốt, cho nên không cấu xé nhau mà thường xuyên tạo bầu không khí tốt đẹp, vô cùng hài hòa.

Hai người còn đang cúi đầu lướt Weibo thì Phạm ca, người đại diện của Hàn Tinh Tinh đứng cách đó không xa gọi, “Tinh Tinh, Giai Di, nhanh lên một chút, chỉ còn chờ hai người đó.”

Hôm nay là bộ phim đầu tiên của Hàn Tinh Tinh đóng máy, đương nhiên Phạm ca sẽ tới. Từ sau khi phát giác được tổng giám đốc Tạ có chú ý đặc biệt tới Hàn Tinh Tinh thì mức độ coi trọng của anh với Hàn Tinh Tinh cũng tăng lên không ít.

Hai người bị gọi tên nhanh chóng đáp lại, “Đến đây, đến đây ạ!”

*

Tại câu lạc bộ giải trí.

Điện thoại của Tạ Thần ở bên cạnh vang lên âm báo, âm thanh quen thuộc này là thông báo người được chú ý trên Weibo.

Anh đưa tay cầm lấy điện thoại, ấn vào Weibo. Quả nhiên, Hàn Tinh Tinh vừa mới đăng Weibo. Anh chỉ đặc biệt chú ý có một mình cô, chỉ cần có âm báo nhắc nhở Weibo thì anh biết ngay là Weibo của Hàn Tinh Tinh có động tĩnh. So với lúc mới vào đoàn phim thì thời gian này, tần suất đăng Weibo của Hàn Tinh Tinh đã nhiều hơn hẳn.

Tạ Thần nhìn bức ảnh Q do Trinh Giai Di đăng lên, khóe môi không khỏi cong lên. Không nghĩ tới, nha đầu ngốc kia còn vẽ tranh rất đẹp. Nhưng mà anh đã nhanh chóng mím môi lại, từ trên Weibo có thể thấy được quan hệ của nhà đầu ngốc kia và Trinh Giai Di quả thật không tệ, nhìn xem, đoàn phim đóng máy còn cố ý vẽ cho Trịnh Giai Di một bức tranh. Sao mà không vẽ cho anh một bức cơ chứ?

“Tổng đại giám đốc Tạ, xem cái gì đấy, nhìn đến tập trung như vậy?” Một người đàn ông ở bên cạnh đột nhiên nghiêng người hỏi một câu.

Tạ Thần phản xạ có điều kiện muốn đưa điện thoại qua chỗ khác, nhưng nghĩ đến điều gì đó anh lại lập tức dừng lại, nhìn người đàn ông kia và hỏi: “Cậu chuẩn bị cho album mới của mình thế nào rồi?”

Người đàn ông này tên Nhiễm Mục, là đỉnh lưu toàn năng của giới giải trí, thiên vương âm nhạc, khả năng ca hát rất tốt, trên Weibo của hơn một trăm triệu fan hâm mộ. Một năm nay anh ấy đã không ra album nào, fan hâm mộ đã sớm mong chờ. Lần này, vừa nghe tin ra album, đám fan hâm mộ vui vẻ như ăn Tết, mỗi ngày đều vào Weibo của anh ấy chờ album mới.

Nhiễm Mục nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, “Từ khi nào cậu bắt đầu quan tâm tới chuyện album của tớ vậy?”

Tạ Thần không đáp lại, tiếp tục nói, “Chỉ cần nói cậu đã chuẩn bị như thế nào rồi thôi?”

“Tạm được, tiến độ cũng không tệ lắm!” Nhiễm Mục nhéo nhéo gối ôm trong tay, nhìn kỹ biểu cảm của Tạ Thần một chút, hiếu kỳ hỏi, “Thế nào, bây giờ có thể nói cho tớ biết vì sao lại quan tâm album của tớ như thế không?”

“MV album mới của cậu còn thiếu vai nữ đúng không?” Tạ Thần để điện thoại di động xuống, rốt cục cũng nói ra mục đích của mình, “Tớ muốn đề cử một nữ diễn viên cho cậu, xem thử có thể đảm nhiệm vai nữ chính trong MV của cậu hay không, tùy tiện bài hát nào cũng được!”

Nhiễm Mục: “Ai, cậu lại đi nói chủ đề này, làm cho tớ khá hăng hái đấy.”

Anh ấy nhanh chóng ngồi thẳng dậy, hai mắt sáng lên, “Nữ diễn viên? Vị kia?”

Không đợi Tạ Thần trả lời, anh ấy lập tức cười xấu xa, nói, “Có phải là coi trọng người ta, muốn theo đuổi người ta? Có thể nha, Tạ Thần, vậy là đủ rồi!!”

Tổng giám đốc Tạ, người luôn giữ mình trong sạch nhất trong giới giải trí vậy mà cũng coi trọng một người phụ nữ. Nhiễm Mục nghe được tin tức này thì cảm thấy hứng thú không ít, cũng thực sự tò mò người mà Tạ Thần coi trọng là ai.

“Nói nhăng nói cuội gì đấy?” Tạ Thần sửng sốt chớp mắt một cái, nhưng nhanh chóng liếc xéo Nhiễm Mục, “Làm một đứa em gái của tớ!”

Em gái, Nhiễm Mục gật đầu, anh hiểu, em gái mưa cũng là em gái mà!

Tạ Thần không nói nhảm nhiều, trực tiếp đưa mấy tấm ảnh của Hàn Tinh Tinh cho Nhiễm Mục xem, “Là cô ấy, cô ấy vừa mới ra mắt, bây giờ vừa quay xong bộ phim truyền hình đầu tiên. Mặc dù tạm thời cô ấy không nổi tiếng lắm nhưng tớ tin, rất nhanh thôi, cô ấy sẽ nổi tiếng, đóng MV cho cậu cũng không tính là làm xấu cậu.” Nhiễm Mục lại gần nhìn xem.

Một cô gái xinh xắn, vừa thanh thuần lại đáng yêu, hai mắt to tròn đầy sức sống, chưa kể, hình tượng thực sự có chút thích hợp với ca khúc mới của cậu.

Nhưng mà ——

Nhiễm Mục ho một tiếng, cố ý nghiêm mặt nói, “Mời người hỗ trợ, ít nhất phải nói tình huống cụ thể cho tớ chứ. Trước tiên, các người có quan hệ tốt như thế nào, quen biết ra sao? Thế mà tớ không biết cậu còn có em gái đấy!”

Tạ Thần im lặng nhìn cậu ấy, muốn bát quái thì bát quái, làm gì mà nói đến mức nghiêm túc như vậy? Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng anh vẫn kể đơn giản mọi chuyện cho Nhiễm Mục nghe một chút. Nhiễm Mục càng nghe càng cảm thấy có mờ ám, hai đứa nhỏ vô tư lại bị ép tách ra, xa cách nhiều năm như vậy mới gặp lại, thật nhiều duyên phận nha! Nói cái gì mà em gái chứ, anh ấy mới không thèm tin đâu!

Nhiễm Mục xích lại gần Tạ Thần, nói đùa, “Thật sự không phải là em gái mưa sao?”

“Dẹp đi.” Tạ Thần đẩy cậu ấy ra, “Nói đi, rốt cuộc cậu có thể hỗ trợ hay không?”

“Có thể, sao lại không thể!” Nhiễm Mục cười ha ha nói, “Có thể giúp được tổng giám đốc Tạ là vinh hạnh của tớ. Chờ tớ về sẽ nói với người người diện bảo cậu ấy đi liên hệ với người đại diện của em gái này của cậu, như thế này được chưa?”

Tạ Thần coi như hài lòng, nhẹ gật đầu, cái này còn tạm được!

*Hàn Tinh Tinh vui chơi cùng mọi người trong đoàn phim ở khách sạn, bầu không khí cực kì hài hòa. Đoàn phim không có nhiều chuyện vặt vãnh, mọi người đều làm việc nghiêm túc nên Hàn Tinh Tinh rất thoải mái khi ở trong đoàn phim và có ấn tượng rất tốt với mọi người. Nếu như những đoàn phim sau này cũng giống như vậy thì giới giải trí này rất tốt luôn.

Lúc tan cuộc, Hàn Lập, đóng vai nam chính còn khách khí bắt tay cô, nói: “Lần này rất vui khi được hợp tác với em. Hy vọng lần sau chúng ta sẽ tiếp tục có cơ hội hợp tác, cố lên!”

Hàn Tinh Tinh trịnh trọng nói, “Cảm ơn Hàn ca, em sẽ cố gắng, cũng rất mong được hợp tác với anh một lần nữa.”

Ngoài mấy người không biết xấu hổ như Trình Thinh thì dạng tiền bối như Hàn Lập thực sự làm cho người ta tôn kính. Anh ấy là người lịch lãm, nói chuyện và làm việc đều rất có chừng mực, ở chung cực kì dễ chịu, ở trong đoàn phim cũng chăm sóc cô rất nhiều, lúc quay bị NG (1) cũng không chê cô cản trở mà còn kiên nhẫn chỉ dẫn. Đây mới là tiền bối thực sự!

(1) NG: cảnh quay hỏng.

Dù sao Hàn Tinh Tinh cảm thấy, nếu quả thật muốn theo đổi ngôi sao thì nên làm fan hâm mộ của những người như thế này!

Sau khi tiễn Hàn Lập xong, Hàn Tinh Tinh và Trịnh Giai Di lưu luyến không rời trong chốc lát rồi mỗi người đi một ngả.

Trên đường về chung cư.

Hàn Tinh Tinh đang ngồi ở ghế sau, lén nhìn lên phía trước thăm dò, rồi nói với Phạm ca đang ngồi ở ghế phụ, “Phạm ca, sắp tới hẳn là em không có công việc gì đúng không, em muốn đi bệnh viện thăm mẹ có được không?”

Phạm ca không hề nghĩ ngợi mà đồng ý ngay, “Đương nhiên được, tự em phải chú ý an toàn là được, có muốn Tiểu Trương đi cùng không?”

Trương Viện ngồi bên cạnh Hàn Tinh Tinh cũng gật đầu, nói, “Có thể, có thể, dù sao công việc của em cũng là chăm sóc chị Tinh Tinh mà.”

“Không, không cần, em tự mua vé trở về là được rồi. Dù sao bây giờ em cũng chưa nổi tiếng, không cần phải đặc biệt đi theo em.” Đối với chính mình, Hàn Tinh Tinh vẫn tự biết rõ, hơn nữa bộ phim này của cô vừa đóng máy xong, trong thời gian ngắn sẽ không có công việc gì, sẽ có một ít thời gian rảnh.

Phạm ca nghe vậy cũng không khuyên gì thêm nữa, chỉ nhắc nhở, “Vậy thừa dịp này em chăm sóc mẹ thêm một chút. Chờ sau khi bộ phim phát sóng, công việc của em khẳng định sẽ bận rộn hơn, đến lúc đó sẽ không có nhàn nhã như bây giờ đâu!”

“Được, cảm ơn Phạm ca ạ!”

Ngày hôm sau, Hàn Tinh Tinh lập tức mua vé xe trở về.