“Thầy Tô? Sao em lại ở đây?”
“Bây giờ đã tan học rồi, buổi sáng em phát sốt hôn mê, tôi đưa em đến phòng y tế, không nghĩ tới em ngủ một mạch đến tận bây giờ.”
Giọng điệu của Tô Mộc ôn nhu, khiến cho Dung Khanh cảm thấy mình đã xem nhẹ cái gì.
“Làm phiền thầy rồi.”
Nàng nói xong ngồi dậy, Tô Mộc thuận tay đỡ nàng lên, ngay sau đó cười mở miệng:
“Vừa nãy em có điện thoại, tôi thấy em còn ngủ nên tắt đi, không sao chứ?”
“Không sao đâu thầy.”
Trong lòng Dung Khanh căng thẳng, chỉ sợ là các anh trai gọi đến, nàng nghĩ đến đây đau đầu không thôi, vội vàng nhảy xuống khỏi giường:
“Em xin lỗi thầy, em còn chút việc, em đi trước.”
Dung Khanh nói xong lập tức chạy ra ngoài, trong lòng chỉ cầu nguyện mong rằng anh trai sẽ không tức giận.
Cô gái vội vàng rời đi dường như cũng không chú ý tới ánh mắt của người đàn ông phía sau, đôi mắt đen sâu thẳm phảng phất giống như đang nhìn một con mồi đã chờ mong từ rất lâu, thật lâu sau Tô Mộc cười thành tiếng, thi đại học à….
Nên tới sớm một chút.
Dung Khanh đi đến cổng trường, quả nhiên nhìn thấy xe đã đợi ở đó từ lâu, nàng mím chặt môi, có chút hỗn loạn đi tới trước xe, duỗi tay mở cửa.
“Anh… Anh ba.”
Dung Khanh nhìn thấy người đàn ông thì hơi khựng lại, nếu nói Hứa Triều Ngôn là con hồ ly gian manh đen tối, Thương Hạo Tường cố chấp điên cuồng, vậy thì Lục Dã này chính là người che giấu sâu nhất.
Mãi cho đến lúc kết thúc truyện, Dung Khanh cũng không hiểu rõ được Lục Dã này, nghĩ tới nguyên thân tồn tại ở trong mắt hắn cùng lắm chỉ là một vật để chơi đùa, Dung Khanh cảm thấy bản thân như đang run rẩy.
“Em đến muộn một tiếng bảy phút.”
Lục Dã nói, ánh mắt nhìn cô gái không có chút tình cảm gì. Dung Khanh run lên, vội vàng giải thích nói:
“Xin lỗi anh trai, buổi sáng em có chút không thoải mái, ở phòng y tế ngủ một giấc, không nghĩ tới….”
“Không thoải mái?”
Lục Dã nhìn cô gái đang khép nép ngồi một bên, khẽ cong môi, ngay sau đó mở miệng tàn ác:
“Chẳng lẽ không phải bởi vì ở trong văn phòng của giáo viên ngây người một lúc lâu, quần áo không chỉnh tề được thầy giáo bế ra ngoài sao.”
Lục Dã dứt lời Dung Khanh ngẩn người ngay sau đó nhíu mày nhìn hắn:
“Em không có.”
Giọng nói của Dung Khanh có hơi không ổn, Lục Dã lại chỉ cười nhạt một tiếng, nhìn cô gái giống như tức giận mà đỏ mặt, lại giống như là chao hồng càng thêm tàn nhẫn:
“Em biết đôi mắt này của em giống ai nhất không, giống hệt như người mẹ hồ ly tinh kia của em.”
“Đừng xúc phạm mẹ em.”
Dung Khanh mờ mịt ngước mắt nhìn về phía người đàn ông, đôi mắt Lục Dã lạnh lùng, giọng điệu trào phúng:
“Chẳng lẽ không phải sao?”
“Anh…..” Dung Khanh tức muốn chết.
“Xuống xe, tự đi về đi.”
Lục Dã nói, Dung Khanh bây giờ mới phát giác xe vẫn luôn chưa chuyển động, về sau nghĩ đến hắn vũ nhục chính mình, chắc mục đích đều là vì cái này đi.
Muốn mình tự đi về.
Dung Khanh nhắm mắt, mới vừa xuống xe, chiếc xe đã gầm rú rời đi, Dung Khanh mím môi chỉ cảm thấy chua xót.