Chương 6
Thật ra ký ức của nguyên thân về Tô Mộc cũng không có bao nhiêu, nàng nghĩ lại từ trước tới nay, Tô Mộc không tiếp xúc nhiều lắm với nguyên thân, nguyên thân coi như là một trong số uỷ viên của lớp, cũng chỉ là một uỷ viên tuyên truyền thôi, đối với giáo viên văn có thể nói là quăng tám sào cũng không liên quan.
Đến trước cửa văn phòng của Tô Mộc, Dung Khanh dừng một chút, hay là đẩy cửa đi vào, Tô Mộc có đặc quyền, ở trong trường học hắn có một văn phòng độc lập, có lẽ là bởi vì gia tộc sau lưng hắn cũng không chừng.
Dung Khanh gõ cửa, nghe thấy bên trong có tiếng mời vào, lúc này mới đẩy cửa ra, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần tây che phủ đôi chân thon dài thẳng tắp, thoạt nhìn tràn đầy cấm dục.
“Chào thầy, xin hỏi thầy có việc gì sao?”
Nét mặt của Dung Khanh nghiêm nghị, lúc nhìn Tô Mộc không kiêu ngạo không siểm nịnh, Tô Mộc có hơi kinh ngạc, chỉ là vẫn nhìn học sinh này của mình như cũ.
Trong trí nhớ của hắn, hắn chưa từng gặp cô gái nào có tính tình như vậy, Tô Mộc có hơi kinh ngạc, ngay sau đó mở miệng nói:
“Là có một số việc phải tìm em.”
“Thầy cứ nói thẳng đi.”
Trong lòng Dung Khanh không nói nên lời, nàng nhìn Tô Mộc với vẻ mặt đánh giá quan sát, nhíu mày, nàng không phải là chưa giải quyết xong ba con sói trong nhà, đã bị người bên ngoài theo dõi rồi đấy chứ.
“Bạn học Dung Khanh đang sợ thầy sẽ làm gì đó với em hay sao?”
“Thầy nghĩ nhiều rồi.”
Dung Khanh nói, nụ cười của Tô Mộc bỗng chốc sâu thêm, không trả lời, nhìn thiếu nữ trước mắt, Tô Mộc chỉ cảm thấy có một cảm giác rất kỳ quái.
Mấy hôm trước Dung Khanh không đi học, cho nên bọn họ không nắm rõ Dung Khanh rốt cuộc là người như thế nào.
Trong đáy mắt của Tô Mộc thêm vài phần hứng thú, nhìn Dung Khanh hồi lâu rồi cuối cùng mới đi vào việc chính.
“Thật sự là tôi nghĩ nhiều sao. Hay là bạn học Dung Khanh đã đoán sai rồi?”
“……” Dung Khanh
Ha ha, nàng muốn cái rắm, nàng không thích kiểu đoán tới đoán lui này một chút nào, mười mấy năm trước nguyên thân bị người khác giam cầm không thể tiếp xúc với bên ngoài, chính là hiện tại, nàng có thể tiếp xúc được rồi, nhưng mà lại gặp một phiền toái càng lớn hơn nữa?
“Rốt cuộc thầy muốn nói cái gì?”
Dung Khanh có hơi mất kiên nhẫn.
Thân là nữ phụ pháo hôi, Dung Khanh rất biết mình, chỉ cảm thấy Tô Mộc bảo mình tới văn phòng, chỉ sợ là để dạy dỗ mình thôi, lúc này hình như nam nữ chính đã gặp nhau, Dung Khanh cảm thấy có chút phiền toái.
Nàng không quen biết nữ chính, mặc dù hai người ở trong cùng một trường học, nhưng một người phía đông một người phía tây, cách nhau khá xa.