Dịch bởi: Khuyết Nguyệt Động
Liên hôn gia tộc không phải là chuyện hiếm lạ trong cái vòng luẩn quẩn này, nhưng Lưu Nguyệt cũng không hiểu nổi những người đó. Con gái bảo bối mà mình mang thai chín tháng mười ngày mới sinh ra, cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, sao lại nhẫn tâm chỉ vì chuyện làm ăn mà đồng ý gả đi một cách qua loa như thế.
Dù sao chuyện liên hôn thương nghiệp kiểu này, tuyệt đối không tồn tại trong nhà của bọn họ.
Ở trong mắt Lưu Nguyệt, con gái của bà xứng đáng được hưởng thứ tốt nhất.
Hơn nữa, nếu quả thật chọn được người tốt, sớm định ra cũng tốt.
Gần đây, không biết các cô gái nhỏ bị làm sao, cực kỳ thích kiểu nam sinh trẻ tuổi nũng nà nũng nịu, còn kêu là có cảm giác thành tựu “dưỡng thành”(*)?
(*) Dưỡng thành: kiểu nuôi cho “lớn”.
Nghe nói nhị tiểu thư của tập đoàn Viễn Chinh, gần đây vì một tiểu thịt tươi trong show tuyển chọn idol mà làm ầm ĩ với người trong nhà, thậm chí còn dọa đòi cắt cổ tay.
Liên tưởng tới Tô Nhuế nhà bà cũng đã tới độ tuổi này, hơn nữa thời kỳ phản nghịch của con bé còn kéo dài hơn so với bạn đồng trang lứa, Lưu Nguyệt luôn có chút lo lắng sợ Tô Nhuế cũng bị những tên đểu cáng trẻ tuổi, trong ngoài không đồng nhất ấy lừa gạt.
Tựa hồ nhìn ra nỗi lo của Lưu Nguyệt, Tô Nhuế cười ôm cánh tay của bà.
“Mẹ, yên tâm đi, con biết mẹ muốn tốt cho con.”
Tô Nhuế không phải là cô gái nhỏ khát vọng tình yêu kinh thiên động địa, quỷ khϊếp thần sầu, quan điểm của mẹ Tô, thật ra cô rất tán đồng.
Thế lực kinh tế, địa vị xã hội ngang nhau, nhân sinh quan, giá trị quan, thế giới quan tương tự, thậm chí tiết tấu sinh hoạt có độ tương đồng cao, cùng trong một vòng giao tiếp,… tuy rằng những thứ này không chắc có thể xúc tác ra loại tình yêu oanh oanh liệt liệt như Jack – Rose (*), nhưng lại là bảo đảm, là nền tảng tốt nhất cho một cuộc hôn nhân tồn tại lâu dài.
(*) Jack – Rose: cặp đôi trong phim “Titanic”.
Tuy rằng bây giờ Tô Nhuế vẫn chưa quen lắm với cảm giác gia đình mình có cơ nghiệp to sự nghiệp lớn, nhưng, dù sao cô vẫn phải thích ứng, không phải sao?
“Nhuế Nhuế nhà ta trưởng thành thật rồi a!” Lời của Tô Nhuế làm cho Lưu Nguyệt cười không khép miệng được.
Hai người một đường cười cười nói nói đi đến quán cà phê đã hẹn trước.
“Chúc bà Tô buổi chiều tốt lành, chúc vị tiểu thư này buổi chiều tốt lành.”
Nhìn từ phong cách của quán cà phê, nơi này không phải là nơi những người tiêu dùng bình thường hay tới, nhưng hiển nhiên, Lưu Nguyệt là khách quen của nơi này.
“Đồ ngọt của quán cà phê này rất ngon, mấy năm con học bên Mỹ, thi thoảng mẹ nhàm chán sẽ hẹn mấy chị em già đến đây uống trà chiều.” Lưu Nguyệt cười giải thích với Tô Nhuế.
Ý ngầm đại khái là: Mặc dù là tới xem mắt, nhưng con gái à, con yên tâm, nơi này là sân nhà của mẹ con.
Sau đó Lưu Nguyệt quay sang nói với nhân viên phục vụ, thần thái tao nhã: "Hôm nay tôi có hẹn với bà Cố ở đây.”
“Bà Cố đã vào phòng trước, mời bà Tô, cô Tô đi theo tôi.”
“Chờ một chút.” Lúc sắp đến phòng, Tô Nhuế kéo Lưu Nguyệt lại.
“Nhuế Nhuế?” Lưu Nguyệt lo rằng đã sắp tới nơi rồi, con gái lại đột nhiên đổi ý.
“Con đi toilet sửa sang lại một chút.” Tô Nhuế trấn an cười cười với Lưu Nguyệt, giải thích.
Dù sao cũng là lần đầu tiên cô đi xem mắt trong cả hai đời, nhất định phải thận trọng một chút, hơn nữa Tô Nhuế cũng có chút khẩn trương.
Nghe Tô Nhuế nói vậy, Lưu Nguyệt hơi sửng sốt, sau đó trong lòng rất vui vẻ.
Con gái bảo bối nhà bà đã lớn thật rồi.
“Con mau đi đi, mẹ ở trong phòng chờ con.” Lưu Nguyệt vui mừng cười nói.
Tuy rằng nhìn không ra trên người con gái có chỗ nào không ổn, nhưng Lưu Nguyệt vẫn rất sẵn lòng để Tô Nhuế đi sửa sang lại.
Dù sao con gái nhà bà có thể có ý nghĩ như này, đã là cực kỳ tốt rồi.