Dịch bởi: Khuyết Nguyệt Động
“Thật lòng con tính học cho tốt.” Biết bà Tô lo lắng, Tô Nhuế rất nghiêm túc nói: “Nhưng mẹ yên tâm đi, nếu như thật sự không được, con sẽ không miễn cưỡng bản thân.”
“Tuy nhiên…” Dừng một chút, cười thần bí với Lưu Nguyệt, Tô Nhuế nói tiếp: “Nếu mẹ và ba thật lòng luyến tiếc để cho con gái của hai người vất vả như vậy, ba mẹ có thể cân nhắc đến chuyện sinh cho nhà họ Tô chúng ta thêm một cậu con trai, dù sao bây giờ chính sách hai con đã được phổ biến rồi.”
Nghe Tô Nhuế nói vậy, Lưu Nguyệt trừng mắt liếc Tô Nhuế một cái.
“Được a, ngay cả mẹ và ba con mà con cũng dám trêu chọc, lông mọc dài rồi hả?”
“Không dám, không dám.”
“Được rồi, đừng lề mề nữa, mau đi đi.” Lưu Nguyệt ra vẻ ghét bỏ, lập tức khuôn mặt lại khôi phục vẻ nghiêm túc, nói: “Nếu là đi thăm hỏi, đến muộn sẽ không lễ phép.”
“Con hiểu, vậy mẹ, con đi đây.”
…
Lúc Tô Nhuế đến nhà họ Cố, bà Cố đã đứng chờ ở cửa đại sảnh nhà họ Cố.
Nhìn thấy Tô Nhuế được quản gia đón vào, trên khuôn mặt Dư Tĩnh nở một nụ cười thân thiết.
“Nhuế Nhuế tới rồi a.”
“Để dì Dư đợi lâu rồi.” Tô Nhuế cũng cười cười, chào hỏi đối phương, ngay sau đó, cô cầm lấy món quà mà trước đó mẹ Tô đã chuẩn bị sẵn, nói: "Mẹ con nghe nói gần đây dì Dư đang nghiên cứu nghệ thuật cắm hoa, cho nên cố ý chuẩn bị mấy bình hoa tặng dì, mong rằng dì sẽ thích."
“Ây da, mẹ con chu đáo quá, dạo gần đây dì đang mê cái này, lát nữa sẽ dẫn con tới xem phòng cắm hoa của dì a.”
“Vâng.” Tô Nhuế cười, gật gật đầu.
“Còn nữa, thay dì cảm ơn mẹ con.”
“Vâng, con sẽ chuyển lời tới mẹ là dì Dư rất thích món quà của bà ấy.”
…
Sau vài câu nói chuyện phiếm, không khí giữa hai người trở nên thoải mái hơn nhiều.
Quản gia đứng một bên có chút kinh ngạc nhìn Tô Nhuế một lượt, trong lòng thầm nghĩ: Cô gái nhỏ này quả thật không đơn giản.
Nhưng câu này không có ý xấu.
Chỉ là quản gia cảm thấy cô gái nhỏ trước mắt chỉ cần dùng hai ba câu đã có thể chọc cho bà chủ vui vẻ, dáng vẻ tự nhiên hào phóng, hình như tính cách cũng không tệ.
Trong lúc đánh giá, lại thấy bà Cố tươi cười kéo Tô Nhuế vào phòng.
“Biết Nhuế Nhuế con thích vẽ tranh, hôm nay dì cố ý bảo người làm trong nhà dọn dẹp phòng sưu tầm của chú Cố nhà con.”
“Lát nữa dì dẫn con qua xem.” Dư Tĩnh nói: "Nhưng giờ chắc Nhuế Nhuế con cũng đói bụng rồi nhỉ, dì làm rất nhiều điểm tâm, đều là các món các nữ sinh các con thích ăn, tới nếm thử tay nghề của dì đi."
Tài nấu nướng của Dư Tĩnh rất tốt, nổi tiếng trong vòng này.
Nhưng mấy năm gần đây, bởi chồng và con trai không thường xuyên ở nhà, bản thân bà ấy cũng có việc bận rộn, nên bà Cố rất ít khi xuống bếp.
Hôm nay, bà Cố có thể tự mình làm điểm tâm cho Tô Nhuế, đủ biết bà ấy coi trọng cô gái này đến mức nào.
Có đồ ăn ngon, đương nhiên Tô Nhuế sẽ không từ chối.
Hơn nữa, điểm tâm bà Cố làm, quả thực ăn rất ngon.
So với đời trước, lúc công ty Suri đi du lịch, đi tới thành phố G được ăn món điểm tâm của cửa hiệu lâu đời, thì món này còn ngon hơn.
Nhìn Tô Nhuế duy trì hình tượng thục nữ ăn điểm tâm, nhưng hai mắt đã không kìm được mà tỏa sáng, Dư Tĩnh nhịn không được cười cười, trong lòng vui vẻ.
Mặc cho ai nhìn thấy món mình làm lại được người ta yêu thích như thế, cũng sẽ cảm thấy tâm trạng không tồi.
Lúc sau, bà Cố dẫn Tô Nhuế tới phòng sưu tầm của ông Cố.
“Những thứ này đều là do Cố đổng sưu tầm sao ạ?” Nhìn phòng sưu tầm rộng hơn trăm mét vuông, trong đó treo đầy tranh vẽ, ánh mắt Tô Nhuế lập lòe, nhịn không được có chút kinh diễm.
“Sao lại gọi là Cố đổng a, gọi thẳng chú Cố là được.” Bà Cố chỉ vào đằng kia, nói: “Đằng kia vẫn còn, đều là đồ mấy năm trước chú Cố của con đi sưu tập khắp nơi.”
“Vậy ạ?”
Quả thực Tô Nhuế rất thích nơi này.
Nếu không phải kinh phí không cho phép, lúc trước cô nhất định sẽ học đại học chuyên ngành mỹ thuật.