Chương 2: Tân Sinh Tô Lăng

“Nội dung tóm tắt: Thiếu nữ Tô Lăng cải trang đến thư viện Sùng Đức cầu học, kết bạn với người cùng trường, thu hoạch được cả nhân duyên và tình yêu, cũng thành công đề cao địa vị của nữ giới.”

Trình Tầm chớp chớp mắt, hết rồi? Đọc ba năm, mà chỉ cho nàng một câu tóm tắt như vậy?

“Cha, không biết học sinh mới tới, tên họ là gì?” Trình Khải rất muốn biết, rốt cuộc là thân phận như thế nào mới làm phụ thân nhắc tới muốn hắn coi chừng. Phải biết tiểu muội đọc sách ở thư viện, trừ bỏ ăn ở khác với mọi người ở ngoài, tất cả nhưng phương diện còn lại đều không được chiếu cố đặc thù.

Trình Tầm nghe nhị ca đặt câu hỏi thì cũng theo đó ngẩng đầu nhìn về phía phụ thân, trong lòng mơ hồ hiện lên một ý niệm.

“Tô Lăng.”

Quả nhiên như thế! Trình Tầm nhẹ thả lỏng tay vốn dĩ còn đang nắm thìa, làm nó suýt chút nữa rớt tõm xuống trong chén. Nàng lại nhìn bốn cái chữ to tướng “Thiếu nữ Tô Lăng” trên giao diện hệ thống một chút, không sai, xác thật là “Thiếu nữ Tô Lăng”.

Cho nên nói, mới tới chính là một nữ đồng học?

Trình Khải liếc mắt qua muội muội bên cạnh người một cái, rồi cúi đầu xuống, khẽ ừ một tiếng: “Vâng ạ.”

Cơm sáng xong, Trình Khải bị phụ thân kêu đi nói chuyện, để muội muội quay lại học đường trước.

Đầu óc Trình Tầm đều là: Chuyện xưa sắp bắt đầu, nữ chủ lập tức sẽ xuất hiện, mà mình là ai? Mình cần làm cái gì…… Vừa nghe nói nàng về học đường trước, nàng mang theo hệ thống giao diện, xuyên qua đường nhỏ giữa rừng trúc, tập trung đi về phía học đường.

Dọc theo đường đi, tốp năm tốp ba học sinh kết bạn vượt qua bên cạnh, ngẫu nhiên có những người cùng trường quen biết nàng sẽ lên tiếng chào hỏi.

Trình Tầm nhìn đối phương cũng là một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, thanh xuân dào dạt, gương mặt phơi phới mặc quần áo màu trắng giống như chính mình, sâu trong nội tâm lặng yên sinh ra một chút cảm giác cô đơn. —— phụ huynh hy vọng nàng tránh tiếp xúc với bạn cùng thư viện, nên tiến vào đây ba năm, nàng vẫn luôn độc lai độc vãng. Ngoại trừ Kỷ Phương chủ động dính lên người, nàng không có một ai để trò chuyện cùng.

Bất quá, khi tầm mắt nàng dừng ở bốn chữ ‘Thiếu nữ Tô Lăng’ trên giao diện hệ thống, nàng tâm tình hơi vui. Ừm, có thể nói người đó rất sẽ xuất hiện.

Lại không biết cô nương ấy tính tình như thế nào?

Khoá học đầu tiên ngay sau bữa sáng là toán học, tiếng chuông vang lên, Dương phu tử thong thả bước chân vào học đường. Ông ấy khoảng ba mươi tuổi, vóc dáng mảnh khảnh, khuôn mặt trắng tinh nhẵn nhịu, nói thẳng: “Hôm nay khảo thí, nhanh lấy giấy bút ra.”

Khảo thí? Trong lúc nhất thời nhóm học sinh châu đầu ghé tai nhau nhỏ giọng nghị luận.

Trình Tầm không sợ khoá thí, nàng thu gọn sách vở trên bàn, chấm bút vào khay mực, tập trung lắng nghe.

“Đề một, có một viện năm thước, hai con chuột xuất phát ở chỗ đối diện nhau. Chuột lớn ngày đi được một thước, chuột nhỏ cũng một thước. Chuột lớn ngày bò qua một gian, chuột nhỏ ngày bò nửa gian. Hỏi: Mất bao lâu thì chúng sẽ gặp nhau? Chúng đi qua bao nhiêu phòng?”

Trình Tầm vừa nghe liền biết cái này không đơn giản chỉ nói về vấn đề gặp nhau. Nàng thay đổi suy nghĩ, kiểm tra đề lần nữa sau đó mới an tâm chép vào.

Giọng Dương phu tử lại tiếp tục vang lên: “Đề hai, một đàn con vật không biết bao nhiêu con, nhưng nếu ta nói là 33 thì thừa hai, 55 con thì thừa ba, 100 con thừa hai. Hỏi đàn đó bao nhiêu con?”

Đề này 《 Tôn Tử Toán Kinh 》 giảng qua, Trình Tầm xao động tinh thần, đề bút viết ngay

Học đường an an tĩnh tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng bước chân Dương phu tử.

“Bang” một tiếng nhỏ, một cục giấy đột nhiên dừng ở trước mặt Trình Tầm. Nàng ngẩng đầu, thấy Kỷ Phương bàn trước xoay đầu, nhìn nàng làm mặt quỷ.

Thái dương nhảy nhảy, nàng liếc liếc mắt nhìn Dương phu tử đang tuần tra một cái, Trình Tầm nhìn chằm chằm cục giấy do dự không biết nên ném đi hay giữ lại. Nàng không có can đảm truyền lại nó cho Kỷ Phương, cũng chẳng muốn tố giác hắn. Ống tay áo to rộng vừa động, lập tức đem cục giấy giấu vào bên trong, tạm thời tiêu huỷ “Chứng cứ phạm tội”, vùi đầu tiếp tục làm bài.

Chính là ngay lúc nàng đang viết nhập thần, bên cạnh bàn bỗng nhiên nhiều thêm một bóng người.

“Lấy ra đây.” Dương phu tử đứng trước mặt nàng, vươn tay.

Trình Tầm thầm kêu không tốt, ôm một tia may mắn, đứng lên, đem bài thi viết hai đề và đáp án trước mặt chính mình trình lên: “Phu tử……”

Dương phu tử cầm thước gõ gõ mấy cái ở trên bàn sách nàng: “Không phải cái này, mà là cục giấy trong tay áo trò.”

Động tĩnh này dẫn tới những ánh mắt sôi nổi của học sinh khác.

Trình Tầm xấu hổ cực kỳ, máu nóng dâng lên nháy mắt lan đến trên mặt, may mắn bên trên bôi phấn đen nên nhìn không rõ ràng: “Trong tay áo ta?”

“Vươn tay đến đây.” Dương phu tử ngoảnh đầu lại liếc mắt quét qua đám học sinh, sau khi thấy mọi người đã thành thật cúi đầu, ông mới quay lại nhìn Trình Tầm: “Kẻ hèn trong khóa thí, thế nhưng cũng muốn làm rối loạn kỉ cương? Trình Tầm, ngươi thân là khóa trên, mà chỉ có chút bản lĩnh này?”

Nghe trong lời nói ông có chút thất vọng, Trình Tầm đang muốn trả lời, Kỷ Phương phía trước đột nhiên đứng lên, thanh âm trong trẻo: “Phu tử, Trình Tầm không gian lận! Tờ giấy đó là học sinh cho hắn, không liên quan gì đến bài thi! Nếu phu tử không tin, xem liền biết.”

Dương phu tử nhướng mày: “Trình Tầm?”

“Dạ?” Trình Tầm thấy việc đã đến nước này, cũng không có che lấp nữa, nàng nhẹ nhàng phất phất tay áo, đem cục giấy lăn tới đưa cho phu tử trên, “Phu tử.”

“Chuyện lúc sáng, thầy ấy không gây khó khăn gì cho ngươi đâu nhỉ?” Dương phu tử duỗi tờ giấy ra, thấp giọng đọc.

Trình Tầm căng thẳng, nhanh chóng hiểu ra chuyện Kỷ Phương viết trong cục giấy. Nàng nhìn hắn liếc mắt một cái, trong lòng cũng nói không nên lời là tư vị gì, chỉ càng ccawsc chắn thêm ý nghĩ về sau phải cách xa Kỷ Phương.

Kỷ Phương nhếch đôi mắt đào hoa tràn ngập đắc ý: “Phu tử, ngươi xem, không liên quan gì đến khóa thí đi?”

“Không quan hệ đến khoá thí?” Dương phu tử cười nhạo, nhướn lông mày đen: “Làm chuyện riêng trong giờ thi, trò còn cảm thấy rất đắc ý? Hiện tại đang khóa thí, trước ta không phạt trò. Trò ra bên ngoài đứng, ngẫm lại cho cẩn thận, khi nào nên làm cái gì.”

Đây không phải lần đầu tiên Kỷ Phương bị phạt đứng cho nên hắn cũng không thèm để ý, cúi đầu về phía hướng Dương phu tử xong liền nhấc chân đi.

Dương phu tử lúc này mới chuyển ánh mắt về hướng Trình Tầm, sắc mặt ông hơi trầm xuống: “Trò còn thất thần làm gì? Nghĩ chỉ mình trò đó bị phạt có phải hay không? Còn muốn ta mời đi ra ngoài?”

Gương mặt Trình Tầm nóng lên, nếu là nhị ca, nàng còn có thể nói chêm chọc cười lừa gạt qua đi. Nhưng là đối mặt Dương phu tử, nàng lại không dám xuất hiện ý tưởng hồ nháo, chỉ cảm thấy hổ thẹn. Nàng hành lễ, liền đi ra ngoài.

“Đứng lại!” Thanh âm Dương phu tử vang lên ở nàng phía sau: “Trò đi ra bên ngoài đứng đực thế thôi à? Mang theo giấy bút, phía sau vẫn còn có vài đề nữa!”

Trình Tầm nghe vậy, hai mắt sáng ngời, buồn bực mắc ngang ngực biến mất. Nàng xoay người cầm giấy bút, lại thuận tay lấy thêm một quyển 《 Tứ Thi 》, dự định lót ở dưới giấy.

Lần đầu tiên nàng bị phạt đứng ngay khoá của Dương phu tử, nhiệt độ trên mặt vẫn thật lâu chưa rút đi. Nàng đứng ở bên cửa sổ cạnh cây liễu, cách rất xa Kỷ Phương.

Một tiểu nhạc đệm qua đi, học đường khôi phục an tĩnh. Dương phu tử lại tiếp tục gân giọng đọc: “Đề ba, vừa gà vừa thỏ, bó lại cho tròn, ba mươi lăm con, chín tư chân chẵn. Hỏi có bao nhiêu gà, bao nhiêu thỏ?”

Đề hỏi cả gà, cả thỏ, cũng bình thường. Trình Tầm đem 《 Tứ thi 》 đặt ở dưới giấy thi, chính mình đặt bút bắt đầu giải..

“Thỏ mười hai, gà hai ba.” Thanh âm trong trẻo, mát lạnh từ sau lưng truyền đến. Trình Tầm mới viết đến “Cố, thỏ mười hai”, nàng kinh ngạc quay đầu lại, dưới ánh mặt trời, có hai người đi tới bên này.

Cầm đầu chính là nhị ca Trình Khải mà nàng cực kỳ quen thuộc, phía sau huynh ấy là một thiếu niên mặc đồng phục trắng tinh ngập tràn sức sống của học viện. Người nói chuyện chính là thiếu niên kia.

Từ khi học viện phát triển đến nay, cũng có mấy trăm học sinh, thiếu niên kia hẳn là nàng chưa từng gặp qua, ước chừng 15-16 tuổi, làn da trắng nõn ôn nhuận, ẩn ẩn phát ra ánh trắng như ngà voi, một đôi mắt sâu thẳm đen láy như có ngôi sao di động. Khuôn mặt mi thanh mục lãng, dung nhan anh tuấn, cố tình thế mà thiếu niên lại mang theo khí chất ôn nhuận độc nhất.

Rõ ràng là một thiếu niên tuấn mỹ.

Ánh mặt trời xuyên qua cành liễu, dừng ở trên đầu mày hắn, toả ra tia màu vàng, như thần tiên được vẽ ra giữa không trung vậy.

Rất nhiều năm sau, Trình Tầm vẫn như cũ nhớ rõ hình ảnh này. Nhưng là giờ phút này, lực chú ý của nàng thực mau bị khuôn mặt đen thui của nhị ca hấp dẫn. Nàng cúi đầu, thành thành thật thât viết xuống “Gà 23.”

Khi nhị ca đi qua bên người, nàng nghe thấy hắn hừ lạnh một tiếng. Nàng nghĩ thầm, nhị ca, ngươi nghe ta giải thích. Lần này ta thật không có làm sai.

Trình Khải đứng ở cửa học đường, nhẹ giọng gọi Dương phu tử: “Dương huynh, quấy rầy một chút.”

Dương phu tử đi ra: “Văn Sơn có việc?”

Trình Khải nhích thân thể sang một bên để lộ ra thiếu niên phía sau: “Đây là học sinh mới tới, đến từ kinh thành, tên Tô Lăng……”

……

Bọn họ đứng ở cửa, thanh âm cũng không lớn, nhưng đủ khiến cho Trình Tầm đứng cạnh cửa sổ gần cây liễu nghe được rõ ràng. Nàng nhìn góc nghiêng gần như hoàn mỹ của thiếu niên phía sau nhị ca, rồi quay qua nhìn bốn chữ “Thiếu nữ Tô Lăng” to tướng trên giao diện hệ thống trước mặt hệ thống

Không lầm đi? Vừa rồi nàng đã thấy cả mặt Tô Lăng, tuấn mỹ trong sáng, không chút nào dính dáng gì đến nữ. Thế nhưng là thiếu nữ sao?

Cúi đầu ngắm cánh tay ngăm đen của chính mình, Trình Tầm hình như lại hơi hiểu ra một chút. Nữ giả nam trang tiến thư viện, khẳng định phải trang điểm kỹ càng để che lấp thân phận. Trước mắt xem ra thực thành công đó, bộ dáng như vậy đích xác không dễ dàng bị người ta hoài nghi là nữ tử.