Trong rượu có thuốc, trong cà phê cũng có thuốc, lần này Tịch Nhiên lại trúng kế thay cho Ngân Thương Duệ.
“Chết tiệt!”
Chắc chắn sau lần này Tịch Nhiên sẽ bỏ tính uống đồ không rõ nguồn gốc. Không thể để vào miệng rồi mới biết có độc.
“Còn bốn phút này.”
“Câm miệng, anh còn nói nữa… chuyện này chẳng phải do anh à?”
Thuốc này vẫn không mạnh bằng thuốc của mẹ cô. Tịch Nhiên trong người tuy nóng, nhưng vẫn giữ được chút lý trí.
Chỉ là chân đã mất cản giác ngồi trên đất, khó có thể chạy đi.
“Tôi còn định có một đêm vui vẻ với Tiểu Du, bây giờ lại bị cô phá mất rồi.” Ngân Thương Duệ ngồi thẳng trên ghế, cười cô.
“Mơ cũng đừng mơ tôi sẽ làm gì với anh.”
“Còn ba phút.”
Tịch Nhiên vẫn nhịn, cô nhịn như nhìn chỗ ngứa không được gãi. Cô cố kìm lại, muốn được gãi cũng không bằng lòng…
“Anh đừng hòng chạm. Nếu không tôi sẽ nói Chu Nhiên gϊếŧ anh đấy.”
“Chu Nhiên, nói không biết ngượng hả.”
“Đừng nói xàm… tôi không nói đùa.”
Tịch Nhiên run giọng không vững, nhưng chắc chắn cô nói được làm được.
Bây giờ trời chưa tối, Tịch Nhiên chắc chắn sẽ không làm càn như hôm qua, đặc biệt là với người đàn ông trước mặt.
Cô không muốn, lại gọi tên Diệp Thanh Duệ nữa.
Ngân Thương Duệ chỉ im lặng bước tới, bế cô lên.
“Anh muốn làm gì?” Tịch Nhiên phản kháng, giãy dụa trên tay anh không tình nguyện.
Nếu để cô tiếp xúc với anh nữa thì sẽ lại xảy ra chuyện.
“Yên lặng, để tôi giúp cô.”
Lời nói của anh khiến Tịch Nhiên suy nghĩ đến những chuyện không minh bạch.
“Tôi không cần, anh mau buông ra!”
Ngân Thương Duệ không nói với cô nữa, ôm cô trong lòng, tay hư của cô đã chạm đến múi thịt giữa bụng anh rồi.
Tịch Nhiên nhắm tịt mắt, âm thanh trong đầu không ngừng quyến rũ cô, muốn cô chiều theo cám dỗ, lại xa ngã bất chấp.
Nhưng sau đó, chuyện xảy ra cũng chẳng giống như cô đã nghĩ.
Ngân Thương Duệ bế cô vào trong phòng tắm, ném vào bồn, xả nước lạnh.
“Đừng mơ nữa, tỉnh táo đi.”
Tịch Nhiên nằm trong hồ nước, đúng là đã hạ hỏa được nhiều. Chỉ là cô thoáng có chút mất mát.
Cô đã nghĩ xấu cho anh, nên lựa chọn xin lỗi bằng cách cảm ơn:
“Cảm ơn.”
“Chóng tỉnh táo lại, tôi muốn hỏi cô một số chuyện.”
Ngân Thương Duệ bước ra khỏi phòng, để cô ngâm nước lấy lại bình tĩnh, chờ cô sẵn sàng để nói chuyện.
Khoảng một giờ sau, Tịch Nhiên miễn cưỡng mới gọi anh.
“Khụ, Ngân Thương Duệ, quần áo tôi ướt hết rồi.”
“Trong đó có áo của tôi, cô thay tạm đi.”
Không gian lại lắng đi một lúc, Tịch Nhiên mở cửa bước ra ngoài với cái áo sơ mi rộng lại ngắn cụm cỡn khiến cô vừa cúi mặt vừa bước ra.
“Ha.”
“Cười gì chứ.” Tịch Nhiên cố kéo vạt áo, lại để hững hờ bờ núi nhấp nhô.
“Cô mặc vậy là muốn tôi nổi hứng đè cô phải không?”
“Đồ của anh mà.” Tịch Nhiên khoe áo rộng, “Tôi đâu còn cách nào.”
“Khụ.” Anh ho ngượng, “Thôi được rồi, chúng ta nói chuyện khác đi.”
Ngân Thương Duệ khẽ nhíu mày kiếm, trở nên nghiêm túc.
“Chuyện hôm qua…”
Chưa nói dứt câu, Tịch Nhiên đã chen ngang.
“Khoan đợi chút, chuyện hôm qua là sao? Anh biết được chuyện gì rồi?”
“Tôi có Hoắc Thuần Du, cô nghĩ xem tôi biết được gì.”
Tịch Nhiên nghiến răng, tức vì bị Hoắc Thuần Du lừa một vố.
“Rồi sao? Anh định ăn vạ gì tôi? Tôi mới là người chịu thiệt. Lần đầu hay nụ hôn đầu đều dành cho anh rồi, tôi chưa đánh anh là may. Còn để người của tôi biết anh làm vậy, nhất định anh ấy sẽ khiến anh mất khả năng làm đàn ông luôn.”
“Người của cô? Ai vậy?” Ngân Thương Duệ hơi cười nhạo, người của cô không phải là cô đó chứ?
Cô không muốn nói ra tên người kia.
“Chuyện của anh? Nếu anh chỉ muốn hỏi tôi vài câu đó thì tôi không cần phải tốn thời gian nữa.”
Tịch Nhiên không muốn mất thời gian, định bước đi ngay. Nhưng trong đầu nhận ra thấy được một thứ rất quen thuộc, quay đầu lại xác nhận, trên bàn lại là con thuyền cô mới thả đi tối hôm qua.
“Anh… sao anh lại giữ vật này?”
Ngân Thương Duệ hơi nhướng mày, xác định cô không thể thấy được dòng chữ khắc trên cột buồm, mới nói:
“Thuyền của tôi, trên cột buồm còn có tên tôi. Cô nghĩ xem nó không thuộc về chủ nhân nó thì ai?”
Tịch Nhiên buột miệng lại nói:
“Không thể nào! Rõ ràng tôi không viết tên anh. Trên đó chắc chắn tôi có khắc ba chữ Diệp Thanh Duệ…”
Ngân Thương Duệ hơi kinh ngạc với ba chữ Diệp Thanh Duệ này, đêm qua anh nghe cô gọi, còn tưởng do ảo tưởng, đến giờ lại nghe cô nói, không tránh khỏi có chút nghi ngờ. Anh muốn kiểm tra cô nên hỏi một loạt câu hỏi:
“Cô tên gì?”
“Tên tôi anh còn chưa rõ à?”
“Tôi hỏi cô ‘tên gì’?”
“Tịch Nhiên.”
“Không phải Chu Nhiên à?”
“...”
“Tuổi?”
“21.”
“...”
“Không phải 36 tuổi?”
“Anh đang nói cái gì vậy?”
Ngân Thương Duệ đột nhiên nói những lời kì quái, lại khiến cho Tịch Nhiên run đến sợ, tên thật anh biết thì thôi… sao tuổi thật của cô anh ta cũng nói ra được vậy? Có thể trùng hợp được như thế sao?
“Tôi đang rất phấn khích vì sự phát hiện này đấy Chu Nhiên.”
“Đừng gọi nữa, tên giả thôi anh có cần lảm nhảm mãi không?”
Trong lòng anh ta đã rõ như ban ngày, người trước mặt là ai, anh ta cũng biết rồi.
“Thuyền này cô làm, đúng là ghi tên tôi đấy.”
“Không thể nào.”
“Tôi tên Diệp Thanh Duệ, nhận ra tên tôi chứ? Chu Nhiên?”
Tịch Nhiên không tin, nhưng ánh mắt của anh khiến cô không thể nghĩ đến trường hợp, tên này thật sự là Diệp Thanh Duệ.
“Anh đừng đùa, anh là Ngân Thương Duệ.”
Trong lòng có bao nhiêu nghi hoặc, Tịch Nhiên đều phớt lờ đi. Diệp Thanh Duệ đã chết, cô không nên tưởng tượng quá sâu.
“Chu Nhiên, em không phải quên tôi rồi chứ? Không thể, nếu quên tôi em không thể nào làm được một con thuyền hoàn chỉnh.”
“Anh…” Tịch Nhiên có ngàn vạn câu hỏi cất trong lòng, những nghi ngờ ngày một lớn hơn.
Ngân Thương Duệ thấy biểu cảm của cô, không chút lo ngại đem cuốn sách anh luôn giấu kĩ đặt trước mặt, thú thật.
“Tôi không biết tại sao em có thể ở đây, nhưng tôi thật sự là Diệp Thanh Duệ. Thứ này hẳn em cũng có giống tôi nhỉ?”