Chương 1: Muốn sống thì tự viết tiếp đi

Một đám người tụm lại, người thì miệt thị, người thì đánh đập cô thiếu nữ trong bộ dạng của một cô hầu gái. Cô gái kia sợ hãi chỉ ôm mặt cam chịu, để người chửi người mắng cũng không dám làm gì.

Trên ban công có một người phụ nữ đang chứng kiến tất cả, nhưng trong ánh mắt một tia thương xót cũng không có. Cô chính là muốn xem trò vui của đám người bên dưới.

“Con nhỏ này! Mày dám quyến rũ cậu chủ hả? Đúng là không có chút liêm sỉ nào!”

“Không! Tôi không có, tôi không có quyến rũ cậu chủ!” Cô gái nhỏ vừa lau nước mắt vừa nói.

Cô gái đáng thương như thế, trong mắt đám nữ người hầu thô thiển kia lại trông rất giống một đóa bạch liên giả tạo.

Mấy lời cô gái kia nói ra, khiến cho bọn họ vô cùng chướng tai gai mắt, kết cục chân vừa đá, tay đã lại đánh cho má nhỏ kia sưng đỏ.

“Còn chối à? Mày đừng có bày cái bộ dạng câu dẫn đàn ông của mày trước mặt bọn tao. Chẳng có tác dụng gì đâu.”

“A ha, nó muốn dùng cái nhan sắc tầm thường đó để câu dẫn cậu chủ, chi bằng chúng ta rạch mặt ả ta đi. Haha, mặt ả xấu đi rồi còn kẻ nào muốn nữa chứ.”

Cô hầu kia ánh mắt gian ác, lấy ra một con dao, những người còn lại thì giữ chặt cô gái tránh cho việc cô gái giãy giụa vô nghĩa.

Con dao phản ánh sáng mặt trời một cái sắc bén, nó lại càng thêm đáng sợ trước một người nằm dưới nó.

“Đừng mà!”

Cô gái nhỏ đáng thương không ngừng van xin nhưng nó chẳng có tác dụng gì.

Thấy có người trên ban công đang nhìn, cô gái nhỏ kia như vớ được phao cứu mạng, hét lớn:

“Làm ơn! Cứu tôi với.”

Nhưng thái độ của người mà cô cho là phao cứu mạng kia lại dửng dưng vô cùng, cô gái trên ban công kia trong mắt cô gái chống cằm nhìn xuống cao thượng, nửa lạnh lùng, nửa cay nghiệt. Nhìn vào đều biết là kiểu nữ phụ độc ác điển hình, đừng nói là giúp, sợ cô ấy còn muốn đâm cô gái vài phát.

Nhưng Tưởng Tịch Nhiên không phải người như thế. Cô đơn thuần chỉ muốn xem tình tiết tiếp theo có giống như cô đã nhớ hay không thôi.

Tưởng Tịch Nhiên nghĩ bụng: “Nếu không nhầm, tiếp sau sẽ là…”

“Các người đang làm gì cô ấy vậy?”

Là đám người hầu sẽ bị dạy cho một trận, còn nam chính sẽ vô cùng tình cảm bế nữ chính rời đi. Đó là những gì trước đó cuốn sách đã ghi.

“Cậu… cậu chủ…” Cô người hầu kia giấu con dao phía sau lưng.

Cô gái nhỏ kia sợ đến phát ngất, trước khi ngất còn kịp nói một câu:

“Cậu chủ… thật may… thật may anh đến rồi…”

“Tiểu Du!”

Ngân Thương Duệ hét lớn, thấy người con gái đặc biệt kia ngã xuống mà anh vội bế cô ấy lên, không quên mất mấy người ức hϊếp người của anh.

“Tốt nhất trước khi tôi quay lại thì các người cuốn gói khỏi Ngân gia. Nếu không các người sẽ lãnh đủ cơn thịnh nộ của tôi!”

Nói rồi anh bế người tình trong tay rời đi, trước con mắt của bao người.

Hành động anh chính là muốn cảnh cáo những người khác không được động vào cô gái nhỏ này. Nếu không hậu quả tự chịu.

“Một chút sai lệch cũng không có. Con đường sống sót của mình sẽ đi về đâu đây…”

Tưởng Tịch Nhiên đứng trên ban công thở dài phiền muộn. Bởi nếu cô cứ như cuốn sách kia viết thì sẽ chết rất thảm.

Cảnh vừa rồi hiện ra chính là một trong số tình tiết trong cuốn sách kì dị kia viết, cái cảnh mà Tưởng Tịch Nhiên “thật” nhìn thấy vị hôn thê của mình bồng bế một người con gái khác đi mà lòng sinh thù hận, kết cục trở thành cục đá cản đường lớn nhất trong tuyến phát triển tình cảm của nam nữ chính, chết vì báo ứng.

Và người đang là Tưởng Tịch Nhiên bây giờ là đồ giả. Chính xác chính là một người vô tình xuyên vào cuốn sách có mớ tình tiết cẩu huyết này.

Nói là vô tình xuyên sách, nhưng thật sự thì chuyện cô có mặt ở đây cũng chính là do cô tự vớ phải.

Trước khi xuyên vào cuốn sách cô tên là Chu Nhiên, là một nhà giám định đồ cổ.

Trong một lần đi xem đấu giá đồ cổ, vì tò mò mà cô đã mua cuốn sách cổ kia về, ai ngờ trang đầu tiên của cuốn sách lại là lời cảnh cáo:

Đừng tiếp tục đọc.

Chu Nhiên nhìn trúng cuốn sách này cũng vì tò mò nội dung bên trong. Vậy mà lại kêu cô đừng đọc nữa?

Dòng chữ đó lại càng kí©h thí©ɧ bản năng tò mò của Chu Nhiên cô. Nhưng lật tới hai ba trang tiếp theo lại chẳng có gì kì quái.

“Sặc! Bị lừa rồi. Đây chẳng qua chỉ là một cuốn sách ngôn tình máu chó bình thường. Có gì đặc biệt mà mình lại mua cái thứ này về vậy trời.”

Cuối cùng cô chưa đọc hết cuốn sách đã mất kiên nhẫn mà lướt vèo một cái tới trang cuối, bỏ qua hơn nửa phần sau bộ truyện. Cho tới trang cuối cùng, một dòng chữ hiện ra.

“Đã đọc xong rồi chứ?”

Chu Nhiên tức giận vì bị gian thương lừa, gập luôn cuốn sách lại một cách thô bạo.

“Mua phải thứ vô dụng rồi. Chỉ là một bộ truyện máu chó mà thôi.”

Vừa dứt lời cuốn sách kia lại tự động lật ra trang cuối.

“Nếu bạn đã đọc xong rồi thì đừng hối hận!”

Dòng chữ thay đổi khiến Chu Nhiên lập tức dựng đứng lên hứng thú, nhưng chưa hứng thú được bao lâu đã bị cuốn sách bắt tới đây làm nhân vật phản diện rồi.

Tưởng Tịch Nhiên chán nản trong tay còn cầm cuốn sách kia, nhưng nó không hề có tác dụng gì nữa.

Mọi câu chuyện trước đó trong cuốn sách đều bay mất cả, chỉ còn phần đại kết cục không đầu không đuôi ở trang cuối.

Vấn đề là cô chỉ biết được một phần của câu chuyện và ăn bớt hơn một nửa của đoạn sau rồi. Nếu lỡ mà xảy ra chuyện thì cô sợ chết thế nào cũng không biết.

Tịch Nhiên chán nản lại mở cuốn sách ra, vậy mà sự việc lúc nãy lại dần dần hiện ra trên trang giấy trắng, giống như có một thế lực thần bí nào đó khiến nó viết ra chữ vậy.

Chưa hết bất ngờ, kế tiếp nó còn hiện ra một dòng chữ đỏ:

“Muốn sống thì tự viết tiếp đi.”

Tịch Nhiên bất ngờ tới độ không ngậm được miệng trước sự việc kì dị này.

Đây chính là muốn nói, cô phải tự thay đổi cốt truyện cẩu huyết kia để cứu lấy mình sao?